Từ Cảnh Hiên quỳ đã lâu, hai chân tê cứng tuyết trắng phủ kín cả người nhưng vẫn không màng, hắn hơi ngẩng lên nhìn những hạt tuyết từ từ rơi lên trên mặt.
Bình Nam Vương không đành lòng cầm lấy một chiếc ô ra đứng che, nhìn hắn bất lực nói: "Cảnh Hiên à... coi như ta xin con đấy đừng quỳ nữa có được không? Dù con có quỳ ở đây cả đời ta cũng không đồng ý được đâu!"
"...Nếu phụ vương không đồng ý con sẽ không đứng dậy."
Bình Nam Vương bực bội run run chỉ tay vào hắn: "Con... sao con phải khổ vậy chứ? Người con nên đi cầu xin đáng nhẽ là lão hầu gia kia chứ không phải ta!"
"Phụ vương chưa đồng ý con lấy tư cách gì đến cầu xin?" Hắn hơi rũ mắt xuống nói tiếp: "Chỉ cần cha gật đầu con sẽ đến nhà họ, mặc cho Tống Uy Hầu mắng cũng được, đánh cũng được, chỉ cần ngài ấy chấp thuận con có như thế nào cũng không oán trách."
"Ta không thể để con đến đó chịu nhục được, mẫu phi con mà biết còn để ta yên sao?"
"Vậy thì con vẫn sẽ quỳ ở đây, cha cũng không cần khuyên thêm."
"Con..."
Bình Nam Vương tức giận hất mạnh tay ra sau lưng, để Từ Cảnh Hiên quỳ ở đây không được mà đồng ý càng không được, rốt cuộc ông phải làm thế nào đây?
Ông nghĩ nghĩ cuối cùng bỏ ô ra, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Từ Cảnh Hiên nói chuyện: "Con trai, chúng ta tâm sự như hai nam nhân với nhau đi, nói ta nghe việc gì cứ phải cố chấp như vậy?"
Từ Cảnh Hiên không do dự trả lời: "Con đã ngủ với Lan Chi, con phải chiu trách nhiệm với đệ ấy."
Bình Nam Vương đột nhiên cười lớn vỗ đùi khen: "Đúng là con ta, dám làm dám chịu thực sự rất tốt!"
Từ Cảnh Hiên giật giật khóe môi không hiểu ý của phụ vương mình, Bình Nam Vương lại vỗ vai hắn nói tiếp: "Nhưng cái tên tiểu tử này con học ai mà to gan vậy? Dù rằng Lan Chi không phải nữ nhi không có trinh tiết gì gì đó, nhưng sao con lại có thể làm chuyện đó với con nhà người ta khi còn chưa qua cửa? Đã như vậy còn bị người khác bắt gặp, con xem Lan Chi sau này phải làm sao? Còn để cha nó biết được nữa không bị đánh một trận mới là lạ!"
Nghe đến đây Từ Cảnh Hiên siết chặt tay lại, chỉ cần nghĩ đến y trở về bị cha đánh mắng lại thấy tim đau như cắt, hắn nhắm chặt hai mắt lại giọng khàn khàn nói: "Vậy nên con mới cầu xin phụ vương sớm chấp thuận, như vậy con mới có thể bảo vệ được đệ ấy."
Bình Nam Vương bất lực nhìn trời, thấy cách này không có hiệu quả ông lại đổi sang khuyên nhủ: "Thực ra cũng không cần miễn cưỡng vậy, con xem con của ta, từ nhỏ đến lớn luôn là đứa tài giỏi nhất, khiến ta tự hào nhất. Sau này cả vương phủ này đều trông mong vào một mình con, tương lai phía trước rộng mở như thế con định từ bỏ hết sao? Tài năng của con sẽ bị hao mòn, đây là thứ con muốn thấy? Ý chí của con đâu, khát vọng được đứng trên ngàn người tạo phúc cho dân của con đâu? Con không cảm thấy tiếc sao?"
Từ Cảnh Hiên im lặng một hồi lâu, thấy những lời này có vẻ có tác dụng, Bình Nam Vương lại nói tiếp: "Một khi chuyện hai đứa bị người khác biết được thì con sẽ mất tất cả, triều đình không chấp nhận chuyện một nam nhân lại lấy một nam nhân khác, hiện tại con còn trẻ tuổi bồng bột, cả đời dài lắm nếu sau này hối hận phải làm sao?"
Từ Cảnh Hiên nhìn thẳng vào mắt cha mình, đôi mắt hiện lên ý cười