Chương 168: Ô Ngộ (21.1)
Khi tôi tỉnh lại lần nữa phát hiện cảnh sắc xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Phòng bệnh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tôi nằm ở một nơi giống như hang động. Vừa mở mắt thấy mỏm đá lởm chởm đen kịt, không gian xung quanh vô cùng rộng rãi, quả thực như một thế giới khác.
Trên đá còn có lân tinh lấp lánh, bởi vậy tôi có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh. Có mấy người còn nằm ở đó, cả người tôi quần áo ướt sũng dán sát vào cơ thể, trong lúc đó tất cả đều không chân thực như vậy.
Song tất cả chúng đều là thật đấy, rõ ràng ở ngay xung quanh chúng tôi, khi tôi hít thở có thể nghe rõ cả tiếng.
Tôi ngồi dậy phát hiện những vết thương ở nhà họ Trần không xuất hiện trên cơ thể tôi, tôi vẫn là mình của một năm về trước. Chỉ là cả người đau muốn chết, khắp nơi là vết thương tím bầm, ngón tay cũng trắng bệch do ngâm nước lâu.
Tôi lập tức nhớ tới trước đó xảy ra chuyện gì, mình ở đâu.
Trước đêm chúng tôi ở nhà họ Trần, chúng tôi đỗ lại bên hồ, dòng nước lũ cuốn vào trong lòng đất, trí nhớ cuối cùng của tôi là ôm chặt lấy Đàm Giảo. Hiện tại nghĩ lại như thể là chuyện đời trước đã xảy ra rất lâu.
Đàm Giảo đâu rồi?
"A Ngộ!" Có một giọng nói vui vẻ quen tai nhưng không phải là Đàm Giảo. Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Như Anh và Phùng Yên đứng trước đầm nước tối như mực cách đó không xa, đang rửa mặt và bùn trên cánh tay.
Nhìn thấy bọn họ "sống lại" lần nữa trong lòng tôi hỗn loạn, khẽ gật đầu, tôi phát hiện ra Đàm Giảo rồi.
Cô ấy đang nằm trên mặt đất cách tôi không xa.
Hoá ra tôi chưa từng buông tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vùi trong mái tóc đen ướt sũng, cơ thể bé nhỏ như động vật nhỏ lang thang. Tôi nhích người qua ôm lấy cô ấy. cô ấy ưm hai tiếng, mở to mắt, nhìn thấy tôi, mơ màng lẩm bẩm: "Lại đây sao? Ngủ thêm một lát đã..."
Tôi không nhịn được cười, xoa mặt cô ấy, thì thầm: "Dậy đi, chúng ta quay lại một năm trước rồi."
Cô
ấy trừng mắt nhìn, không dám tin nhìn xung quanh, sau đó hắt xì. Không ít người quay đầu lại nhìn về phía cô ấy. Tôi ôm chặt cô ấy hơn, để cho cô ấy dán sát vào ngực tôi, cô ấy ngước mắt nhìn tôi nói thầm: "Vết thương đã tốt lên chưa?"
Tôi đáp: "Không thể tốt hơn."
Cô ấy cúi đầu mỉm cười.
Đây là cảm giác chưa từng có, cho dù bị kẹt ở lòng đất chưa từng biết, tâm trạng tôi cũng rất nhẹ nhõm, tất cả đều tràn ngập hi vọng. Đơn giản là vì trong ngực có thêm cô ấy.
Cách đó không xa có người đốt lửa, ánh lửa chiếu đến đúng là Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ. Nhìn thấy chúng tôi tỉnh lại, Ngôn Viễn hơi gật đầu, ôn hoà cưởi với chúng tôi, hai đầu lông mày cũng nhướng lên. Tôi cũng lịch sự gật đầu.
Đàm Giảo nhìn thấy chúng tôi trao đổi với nhau, cũng nhìn thấy mẹ con Trần Như Anh cách đó không xa, giữ lấy quần áo tôi, nhỏ giọng: "Thực sự đúng là kích thích..."
Tôi xoa đầu cô ấy: "Đã đến đây thì yên tâm rồi. Bọn họ vẫn là của một năm về trước, đối xử bình thường là được."
Đàm Giảo nói: "Vậy anh thả em xuống trước đi."
Tôi nói: "Không muốn."
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bật cười, cuối cùng vẫn thả cô ấy ra, chỉ là vẫn nắm tay cô ấy. Trên người cô ấy lạnh như vậy, tôi đưa cô ấy đến bên đống lửa, nhưng cũng không quá gần bọn Ngôn Viễn.
"Rất tệ phải không?" Ngôn Viễn nói, "Không biết bao giờ cứu viện đến nữa."
Tôi không đáp. Trong trí nhớ chúng tôi từng bị cuốn xuống lòng đất sụp đổ, có thể đi được vào trong động này quả là may mắn trong bất hạnh rồi. Tôi đoán người trên mặt đất đều cho rằng chúng tôi mất tích rồi.