Chương 169: Ô Ngộ (21.2)
Còn cả Ô Diệu ở trên chiếc thuyền kia, tuy đã thấy tận mắt chiếc thuyền rơi vào trong vòng xoáy khổng lồ mặt hồ khiến cho tâm trạng của tôi gần như sụp đổ. Tuy nhiên sau đó cẩn thận nghĩ lại thì Ô Diệu mất vào một tháng sau ở Tô Châu. Cho nên có lẽ sẽ được cứu ở trên thuyền rồi.
Hiện tại quan trọng nhất là mang theo Đàm Giảo rời khỏi lòng đất này đi ra ngoài. Nếu như suy đoán của chúng tôi là đúng, vậy thì địa điểm cất giấu bí mật có lẽ cũng ở trong lòng đất này. Tôi phải nhạy bén cảnh giác gấp bội.
Tôi ngẩng đầu nhìn, rơi xuống đây ngoài mẹ con Phùng Yên, cặp đôi Ngôn Viễn còn có hai người đàn ông và một cô gái xa lạ, đều là người trẻ tuổi. Bọn họ xem ra cũng chả bị thương tích gì, đang tìm kiếm kiểm tra xung quanh hang, có lẽ cũng đang nghĩ cách đi ra ngoài.
Tôi hỏi: "Chúng ta ở đây bao lâu rồi?"
Ngôn Viên đáp: "Cũng hơn mười phút rồi. Đúng là thần kì sau khi chúng ta bị cuốn vào trong hang này thì nước cũng rút đi. Hình như còn rất nhiều cửa giúp thoát nước."
"A Viễn, em sợ..." Chu Quý Nhuỵ thấp giọng. Ngôn Viễn kéo cô ta vào trong lòng, thấp giọng an ủi dỗ dành, vẻ mặt cũng không thể gọi là dịu dàng. Tôi và Đàm Giảo liếc nhau không nói gì.
"Chúng ta phải làm thế nào đây?" Đàm Giảo thủ thỉ bên tai tôi.
Tôi nhìn về phía trước: "Chỗ này có nước ngầm, tìm được đầu nguồn nước ngầm, không chừng sẽ có đường ra."
Sắc mặt Đàm Giảo nhẹ nhõm, nhưng đôi lông mày đen nhánh xinh đẹp vẫn nhíu chặt, nhỏ giọng: "Cũng không biết ở cuối đường này đang có gì chờ chúng ta."
Tôi im lặng.
Trên tay nóng lên, là Đàm Giảo khẽ khàng cầm lấy. Sau khi bị ngâm nước mặt mũi cô ấy càng trắng hơn, từng sợi tóc đen dán trên mặt trên cổ càng thể hiện sự lưu luyến. Tâm trạng của tôi cũng sục sôi, cúi đầu hôn cô ấy. Cô ấy không nhúc nhích, chỉ nói thầm: "Nhiều người..." Tôi không để ý.
Song không biết có phải ảo giác hay không, trong lúc đó cảm nhận được có không ít ánh mắt rơi vào người chúng tôi. Tuy nhiên khi tôi ngẩng đầu lại phát hiện chả có ai nhìn, Ngôn Viễn gần nhất đang nhắm mắt ôm Chu Quý Nhuỵ tựa bên tảng đá.
Có cảm giác khác
thường không thể nói rõ xẹt qua trong lòng.
Đàm Giảo giữ lấy cổ áo tôi nhỏ giọng: "Làm sao lại đột nhiên hôn em?"
Tôi nói: "Đã quên hôm qua anh nói gì rồi à?"
Ánh mắt cô ấy xoay chuyển: "Nói gì cơ?"
"Đợi vết thương của anh tốt lên..."
Cô ấy quay đầu đi: "Nói linh ta linh tinh!" Tôi nhìn gương mặt đã hơi đỏ lên của cô ấy, chút dịu dàng lan tràn.
Mấy người khác từ bờ sông đi tới. Phùng Yên ân cần nhìn chúng tôi, hỏi: "A Ngộ, hai người không sao chứ?" Tôi buông Đàm Giảo ra, đáp: "Bọn em không sao, còn cô thì sao ạ?"
Trần Như Anh đột nhiên nói: "Chân mẹ em bị thương, đau muốn chết. Anh chỉ quan tâm bản thân anh anh em em, không nghĩ tới anh lại là người như vậy."
Tôi hơi sửng sốt, tất cả mọi người cũng đều nhìn qua chúng tôi. Tôi nhìn khuôn mặt tức giận của Trần Như Anh, nhớ tới cô ta liều chết cứu tôi một mạng ở nhà họ Trần, cùng với cuối cùng cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ, dần bình tĩnh lại, nhìn về phía Phùng Yên, quả nhiên phát hiện bà đi lảo đảo. Tôi đứng dậy đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh bà: "Cô à, để cho em xem."
Phùng Yên quát Trần Như Anh: "Như Anh, đừng có tuỳ tiện." Sau đó nở nụ cười áy náy với tôi, từ từ vén quần lên. Trên chân thực sự có một vết thương rất sâu, máu me lẫn lộn, nhưng không còn chảy máu, có lẽ là bị thương trong lúc lũ cuốn. Tôi cởi áo phông đã hong khô ra, xé làm mấy mảnh, thắt trên đùi Phùng Yên, bà vội rụt chân nói không cần, tôi vẫn kiên quyết. Sau khi đã sơ cứu xong, tôi nói: "Cô ơi, tình hình ở đây rất tệ, cũng không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài. Cô và Như Anh hãy theo bọn em. Cần gì cứ nói với em."
Phùng Yên vội nói cảm ơn, Trần Như Anh nhìn tôi, cuối cùng không nói nữa. Tôi không nhìn cô ta, quay về bên cạnh Đàm Giảo.