Chương 20: Đàm Giảo (4.2)
Da đầu đau đến mức khiến cả người tôi chết lặng, trong mắt chảy ra nước mắt nóng rát. Tôi mở mắt ra nhìn thấy trên đỉnh đầu mờ mờ, che đi chút ánh sáng, tôi phát hiện mình đã ngồi trong lòng Ô Ngộ từ lúc nào.
Anh tựa lưng vào tường, ôm eo tôi, cúi đầu nhìn tôi. Tôi ngồi trên đùi anh.
Cả người tôi lập tức có cảm giác tê dại, như có ai đó cầm lông chim cọ vào người tôi. Ánh mắt anh là lông chim đen. Tôi đẩy anh ra muốn đứng dậy, nhưng anh lại giữ tôi lại. Tim tôi đập nhanh, cảm giác không thể nào nhúc nhích.
Bọn tôi nói mấy câu, anh muốn xem vết thương trên đầu tôi, hiện tại tôi đã tỉnh táo trở lại, có lẽ tóc bị người kia kéo nên da đầu chảy máu, rất khó coi, sao tôi có thể để cho anh xem được chứ.
Vì thế tôi quyết tâm không cho.
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy anh cười, tôi hỏi: "Anh cười cái gì?"
Anh đáp: "Không có gì, cảm thấy cô rất đáng yêu."
Tôi đột nhiên không nói ra lời. Anh cũng im lặng, hai chúng tôi cách nhau rất gần, đột nhiên cằm tôi hơi ngưa ngứa, là ngón tay anh khẽ chạm vào.
Tôi cảm thấy nhất định là mình bị điên rồi. Đêm khuya, con đường nhỏ phía trước đầy nguy hiểm, tôi ngồi trong lòng một người thợ máy mới quen ba ngày, mập mờ ái muội, im ắng dây dưa.
Trong ánh mắt anh như chứa đựng biển cả đen kịt, ngón tay anh chạm vào mặt tôi, trong nháy mắt tôi cảm giác được có phải anh muốn hôn tôi không, nhưng anh chỉ vịn vào tôi đứng lên, thấp giọng: "Để tránh phiền phức, nếu cảnh sát hỏi, cứ nói chúng ta hẹn hò gần đây."
Tôi đáp: "Vâng."
Lúc này tôi mới phát hiện tiếng còi xe cảnh sát đã đến gần như thế. Một xe cảnh sát dừng ở đầu ngõ nhỏ, mấy người cảnh sát chạy tới.
Tôi ôm lấy đứa bé trên mặt đất, có lẽ là nó sợ đến choáng váng, cũng đã khóc mệt, nên cuộn trong lòng tôi ngủ. Tôi và Ô Ngộ đứng tại chỗ chờ người tới, anh đặt tay lên vai tôi.
Mấy người cảnh sát chạy tới gần, tôi đột nhiên thoáng nhìn qua người thứ hai, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú lờ mờ dưới mũ, nhìn rất quen mắt. Trong lòng hơi hoảng hốt, không trùng hợp như vậy chứ.
Người cảnh sát kia cũng sững sờ khi thấy tôi.
Ánh mắt hai người bọn tôi giao nhau một lúc, tôi dời mắt đi, vẫn cảm nhận được anh ta ngẩn người nhìn tôi, y như một khúc gỗ trước kia.
Đột nhiên Ô Ngộ nghiêng đầu liếc tôi, ánh mắt thâm thuý khó đoán, sau đó anh nhìn Thẩm Thời Nhạn. Thẩm Thời Nhạn có lẽ cũng phát hiện ra ánh mắt mình không ổn, nên dời đi.
Đội trưởng cảnh sát lập tức nhận lấy đứa bé, cẩn thận nhìn một chút sau đó hỏi: "Hai người là ai?"
Tôi đáp: "Người qua đường."
Ô Ngộ: "Trước đó tôi và cô ấy đi qua
góc đường, nhìn thấy một người đàn ông ôm đứa bé này. Chúng tôi cảm thấy người đàn ông đó rất kì quái, có lẽ đứa bé này không có quan hệ với anh ta, vì thế đuổi theo."
"Người đàn ông kia đâu?" Thẩm Thời Nhạn hỏi.
Ô Ngộ: "Chạy rồi."
Đội trưởng cảnh sát lại hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, hai người chạy đến nơi này làm gì?"
Tôi liếc Thẩm Thời Nhạn, anh ta cũng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc.
Ô Ngộ im lặng một lát: "Hẹn hò." Hai cảnh sát khác lộ ra sự hiểu rõ, ánh mắt Thẩm Thời Nhạn dời đi nơi khác.
Tôi có thể hiểu được sự xấu hổ của anh ta.
Dù sao tôi cũng từng qua lại với anh ta, tôi còn đá anh ta nữa. Hiện tại anh ta thân là cảnh sát, nhìn thấy tôi "gặp riêng" một người đàn ông vào lúc nửa đêm, thực ra tôi cũng hơi mất mặt.
Đội trưởng cảnh sát: "Tiểu Thẩm, ghi biên bản cho hai người bọn họ, sau đó đưa về Cục hỗ trợ điều tra."
Thẩm Thời Nhạn: "Rõ."
Sau đó tôi và Ô Ngộ bị tách ra. Tôi đứng ở chỗ cũ, Ô Ngộ bị đưa sang ngõ nhỏ bên kia, Thẩm Thời Nhạn cầm lấy cuốn sổ đặt câu hỏi. Cách khá xa nên tôi không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng vẻ mặt của họ rất bình tĩnh nghiêm túc. Cuối cùng Thẩm Thời Nhạn đóng sổ lại, để cho Ô Ngộ lên xe cảnh sát. Ô Ngộ ngẩng đầu, liếc tôi, ngón tay anh làm kí hiệu OK, ra hiệu mình không có việc gì. Sau đó anh gật đầu một cái, ngồi vào trong xe.
Thẩm Thời Nhạn cố chấp vịn tay vào cửa xe, mắt ngước lên trời, như là hoàn toàn không chú ý tới hành động của tôi và Ô Ngộ. Sau đó anh ta lấy sổ ra, cầm bút, dường như làm chút chuẩn bị, rồi đi tới trước mặt tôi.
Tôi đứng ở góc tường, xung quanh không có người. Thẩm Thời Nhạn cũng phải cao gần bằng Ô Ngộ, hơn tôi một cái đầu. Anh ta bỏ mũ xuống, liếc tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào sổ: "Tên?"
Tôi im lặng nhìn anh ta: "Thẩm Thời Nhạn, những điều này anh đều biết hết cả rồi. Tên tôi, nghề nghiệp, địa chỉ, chiều cao, sở thích, mục tiêu tìm bạn đời... anh cũng đã rõ hết. Sao còn phải hỏi?"
Anh ta im lặng: "Tôi không biết cuối cùng cô lại lựa chọn qua lại với một thợ sửa xe."
Tôi: "..."