Chương 21: Đàm Giảo (4.3)
Anh ta dường như cũng phát hiện ra mình hơi xúc động, khẽ ho một tiếng: "Miêu tả sơ qua một chút về ngoại hình của người đàn ông kia."
Tôi cẩn thận nhớ lại, miêu tả một lần, anh ta nhanh chóng ghi lại.
Anh ta lại hỏi mấy vấn đề, tôi đáp lại từng cái. Anh ta ghi rất nghiêm túc, lúc làm việc rất chăm chú, lời ít ý nhiều, logic rõ ràng, là dáng vẻ cảnh sát có uy tín đáng tin cậy.
Cuối cùng anh ta khép sổ lại: "Theo chúng tôi đến Cục, hai người còn cần phải tra hỏi cẩn thận về vụ án này." Lại bỏ thêm một câu: "Chỉ cần hai người không có liên quan gì đến vụ án sẽ không sao."
Anh ta dẫn tôi đi về phía xe, tôi không nhịn được hỏi: "Tôi đi chung xe với Ô Ngộ sao?"
Anh ta đáp: "Không phải."
Tôi: "À."
Anh ta im lặng mấy giây, nói tiếp: "Chỉ mấy mất tiếng sẽ thả hai người ra thôi. Hai người sẽ sớm gặp nhau." Giọng nói của anh ta bình thản, không nghe ra được chút cảm xúc gì. Tôi muốn giải thích, nhưng thực sự cũng không nói rõ được, nên đành thôi.
Hơn nữa tôi cũng không nhận ra anh ta còn chút tình cảm nào với mình, dù sao chúng tôi cũng chỉ qua lại hai tuần lễ, ngay cả tay còn chưa nắm qua, do tính tình cứng nhắc của anh ta, nên khó mà tự nhiên được.
Một xe cảnh sát khác đã chở Ô Ngộ đi rồi, tôi ngồi vào ghế sau chiếc còn lại. Vốn ghế lái đã có cảnh sát, Thẩm Thời Nhạn gõ cửa sổ xe: "Cậu ngồi đằng sau đi để tôi lái xe." Người nọ hỏi: "Tại sao?" Thẩm Thời Nhạn đáp: "Đừng hỏi nhiều như vậy." Tôi ngẩng đầu nhìn trời.
Đã là rạng sáng, xe cảnh sát chạy như bay, bỏ lại cảnh sắc yên tĩnh ở thành phố này lại phía sau. Trên đường đi, hai cảnh sát không nói với nhau câu nào. Tôi liếc nhìn gương mặt im lặng như bức tượng điêu khắc của Thẩm Thời Nhạn, lại nhìn người cảnh sát lạnh lùng bên cạnh, trên người bọn họ đều có khí chất đặc thù, khi chất thuộc về cảnh sát hình sự.
Trong lúc đó, có một tia sáng hiện lên đầu tôi.
Tôi khẽ hắng giọng, mở miệng: "Thẩm Thời Nhạn, anh là cảnh sát hình sự, vậy anh cảnh sát này cũng thế."
Thẩm Thời Nhạn không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Thế thì sao?"
Tôi thoáng cười: "Nếu là vụ án bắt cóc trẻ em đột ngột, thì trước tiên phải chạy tới hiện trường là khu dân cư, nhưng các anh thì không. Thẩm Thời Nhạn, anh ở tổ trọng án, bình thường các anh sẽ không quản lý. Vậy đây không phải vụ án đầu tiên mà là án liên hoàn."
Hai người bọn họ đều không nói gì.
Một lát sau, Thẩm THời Nhạn lên tiếng: "Cô không thể hỏi nhiều như vậy."
Tôi khẽ dựa về sau, vắt chéo chân: "Ai hỏi anh, tôi tuỳ tiện suy đoán là biết thôi."
Sau khi xảy ra chuyện đêm nay, đúng như Thẩm Thời Nhạn dự đoán, tôi bị giữ lại hỏi mấy tiếng, lúc hừng đông được thả ra.
Cánh sát hỏi rõ mọi chi tiết, còn không ngừng hỏi đi hỏi lại, nhưng tôi có thể hiểu được. Quá trình tra hỏi diễn ra thuận lợi, tôi cảm
nhận được bọn họ đã loại bỏ lòng nghi ngờ với tôi, chỉ trừ mỗi người cảnh sát đi chung với Thẩm Thời Nhạn, nắm chặt lấy một điểm không buông: "Cô và Ô Ngộ đang hẹn hò sao? Chúng tôi lên mạng điều tra rồi, cô là tác giả nổi tiếng, thu nhập không tệ, có nhà có xe. Anh ta chỉ là thợ máy từ nơi khác đến. Tại sao cô lại qua lại với anh ta?"
Ban đầu tôi chỉ biết nói: "Thích thôi." Sau đó bị hỏi nhiều quá phiền đành đáp: "Anh ấy đẹp trai. Dáng vẻ anh ấy đẹp trai như vậy lại có sức hút. Anh ấy nghèo nhưng tôi vẫn muốn ở bên anh ấy."
Tôi không biết Ô Ngộ sẽ trả lời vấn đề này như thế nào, nhưng tôi tin ưu điểm của mình có rất nhiều, cũng không khiến anh khó xử.
Chỉ là lúc tôi trả lời vấn đề này, Thẩm Thời Nhạn luôn cúi đầu, sắc mặt hơi khó coi, khiến cho tôi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cảm giác mỗi câu của mình như tát vào mặt anh ta. Tôi đoán đồng nghiệp của anh ta cũng không biết mối quan hệ giữa chúng tôi, nếu tôi là anh ta cũng sẽ không nói ra chuyện này với người khác.
Lúc tôi được thả ra thì biết Ô Ngộ đã về. Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa lên, tuy cả đêm không ngủ vô cùng mệt mỏi, nhưng trong đầu căng như dây đàn.
Nếu Ô Ngộ không phải là người gửi giấy cho tôi, vậy tôi có thể kết luận chỉ có thể là tên tội phạm liên hoàn xuất hiện sau đó, gã đàn ông kì quái kia.
Tại sao gã lại dẫn tôi đến hiện trường gã gây an? Thậm chí còn ngăn cản gã gây án. Tôi không quen biết gã, rốt cuộc mục đích của gã là gì?
Những chuyện này không có cách nào mà giải thích theo lẽ thường được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.
Ô Ngộ.
Tại sao anh cũng có ở đó, còn chưa nói nguyên nhân cho tôi biết nữa. Tôi có trực giác anh ta nhất định biết rõ nội tình.
Tâm trạng tôi đột nhiên hơi sốt ruột. Đây là cảm giác rất kì quái, tôi mới biết anh ta ba ngày. Tôi hoàn toàn không biết gì về anh ta hết, thế nhưng có rất nhiều chuyện gắn kết chúng tôi với nhau. Anh giống y hệt người đàn ông trên thuyền kia, anh còn có cảm giác không bình thường với tôi, anh còn xuất hiện cùng một chỗ không nên xuất hiện với tôi.
Anh rốt cuộc là ai?
Tôi quyết định quay về ngủ một giấc, khôi phục đầy đủ tinh thần sẽ đi tìm anh hỏi cho rõ ràng.