Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 25


trước sau

Chương 25: Đàm Giảo (5.1)

Tôi nằm lỳ trên giường như một con cá ướp muối.

Ít nhất tôi vẫn rất hài lòng với tố chất tâm lý của mình, tối hôm qua bị Ô Ngộ ném cho một quả bom như vậy, đến mười hai giờ tôi vẫn đi ngủ bình thường. Sáng nay khi tỉnh lại nỗi sợ hãi đã giảm đi, bởi vì trong đầu trống rỗng, cho nên nỗi sợ kia dường như có chút cách xa tôi.

Tôi nên làm gì bây giờ?

Ô Ngộ đã chứng minh nó là sự thật bởi vì khi tôi nhìn lại lịch, sổ ghi chép, kể cả vé tàu lúc trước đều phát hiện trước nay đều là tự tôi cho rằng như vậy.

Chẳng lẽ tôi mắc bệnh chóng quên sao? Bởi vì tôi cẩn thận nhớ lại rõ ràng là có trí nhớ bắt đầu từ mấy hôm trước tỉnh lại trên ghế sa lon. Giống như một người trong bộ phim điện ảnh kia chỉ có trí nhớ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Nhưng đời này trước khi leo lên con thuyền kia, tôi vẫn nhớ rõ ràng mọi thứ mà.

Tôi gãi đầu, trong đầu loạn như ổ gà. Tôi không có ý định đi tìm bác sĩ, một là vì căn bệnh này quá kì lạ, hai là tôi thật sự ghét bị người ta coi như sinh vật nghiên cứu dị thường.

Tôi quyết định gọi điện thoại cho Tráng Ngư.

Phí chút nước bọt mới giải thích rõ "bệnh tình" của tôi. Tráng Ngư cũng là người giỏi kìm nén như tôi. Cô ấy im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi hiểu rồi. Tôi thấy chuyện này có liên quan với con thuyền hai người từng đi. Hai người mất trí nhớ không phải bắt đầu từ trên con thuyền đó sao?"

Tôi hỏi: "Có liên quan thì sao?"

Lúc này Tráng Ngư hoàn toàn thể hiện định lực của một tác giả khoa học viễn tưởng, khẽ đáp: "Nguyên nhân cụ thể khó nói rõ được. Lấy ví dụ đơn giản nhất nhé, từ trường trái đất. Có lẽ hai người đã đi đến nơi nào đó từ trường khác thường khiến cho đầu óc trở nên như vậy. Biểu hiện trên người Ô Ngộ là mấy ngày, còn cô là một năm sau."

Tôi hỏi: "Tại sao lại như vậy?"

Tráng Ngư: "Tôi chỉ
so sánh thôi. Tôi làm sao biết được nguyên nhân chứ? Nhưng tôi nghiêng về hướng hai người nhất định gặp phải nguyên nhân siêu nhiên, thứ nào đó gần như khoa học viễn tưởng." Nói đến đây, cuối cùng cô ấy không thể che giấu nổi kích động trong lòng: "Shit. Sống đến nay cuối cùng tôi đã có thể chứng kiến được sự tồn tại của siêu nhiên rồi, lại còn xảy ra trên nguời bạn tôi nữa chứ, thực mợ nó hào hứng!"

Tôi: "... Tráng Ngư!"

Cô ấy: "Xin lỗi, không phải tôi không thông cảm cho cô. Cô cũng hiểu bệnh nghề nghiệp đấy. Thực ra tôi không thông cảm cho cô đâu... Bởi vì tôi thèm được như cô!"

Tôi hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng khác: "Cô còn nhớ chuyện xảy ra trong một năm nay giữa chúng ta không?"

Tráng Ngư thản nhiên đáp: "Nhớ chứ, giữa chúng ta có thể xảy ra chuyện gì đâu, không phải là ăn chơi giống như trước sao?"

"Ờ."

Tráng Ngư lại hỏi: "Bệnh này của cô xem ra đi bệnh viện cũng không ổn, nếu không... tôi đề cử một đàn anh học lượng tử cơ học cho cô, cô thử tâm sự với anh ta xem?"

"Không cần đâu." Cái gì lượng tử cơ học, tôi nghe đã thấy nhức đầu.

"Vậy cô định làm thế nào?"

Tôi đáp: "Mặc kệ có nhân tố siêu nhiên hay không, mặc kệ chúng tôi gặp phải khoa học viễn tưởng hay là huyền huyễn, sự thật chính là sự thật, là một nhà văn tiểu thuyết suy luận, tôi tin tưởng sự thật chỉ có một. Hiện tại cũng không phải là không có manh mối đột phá, có bầy chim siêu nhiên và người đàn ông kì lạ kia đấy. Gã cũng để lại thư cho tôi: Nếu như muốn biết rõ cô đã mất đi thứ gì. Tôi phải tìm được gã, nhất định phải phá được vụ liên hoàn án bắt cóc trẻ em này."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện