Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 24


trước sau

Chương 24: Ô Ngộ (4.3)

Cô ấy cúi thấp đầu, rồi đột ngột ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào tôi: "Anh nói gì cơ?"

"Tôi nói vẫn luôn muốn tìm ra chân tướng, nhưng không có tiến triển."

Cô ấy lại nhìn chằm chằm tôi, hơi cười giễu: "Anh nói là một năm sao? Một năm ở đâu ra? Không phải mới chỉ qua mấy tuần thôi sao?"

Trong phòng lần thứ hai rơi vào im lặng hoàn toàn. Tôi nhìn trong mắt cô ấy ánh lên sự sợ hãi, tôi lại ngẩng đầu nhìn lên lịch treo tường. Thời gian trên đó vô cùng rõ ràng. Trong chớp mắt tôi cũng hơi mơ màng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn lạnh lùng mở miệng: "Đàm Giảo, hôm chúng ta ở trên con thuyền kia là ngày 23 tháng 6 năm 2016, còn hiện tại là ngày 18 tháng 7 năm 2017. Đã qua một năm lẻ ba tuần rồi."

Tôi không biết hình dùng cô ấy lúc này như thế nào. Khuôn mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt vốn vô cùng linh động, lúc này như chìm trong vùng bùn đen. Cô ấy nhìn theo tầm mắt tôi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lịch, sau đó lấy điện thoại ra, mở xem thời gian. Cô ấy như vừa nhận ra thời gian đã trôi qua. Tôi phát hiện cô ấy sắp khóc rồi, cả người như vỡ vụn ra.

"Tôi..." Cô ấy mở miệng ngắt quãng, "Tôi thực sự cho rằng chỉ mới trôi qua mấy tuần, mỗi ngày tôi nhìn thời gian, nhìn năm 2017 cũng không nhận ra điều gì. Đầu tôi trống rỗng suốt cả năm trời, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì."

Tôi đột nhiên hiểu rõ.

Chúng tôi đều mất một đoạn trí nhớ, tôi là mấy ngày ngắn ngủi.

Còn cố ấy thì suốt hơn một năm nay.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thậm chí trong lòng tôi có một suy đoán, chúng tôi gặp tấn công nào đó trên thuyền, cho nên mất trí nhớ. Cô ấy bị nặng hơn, cho nên thời gian mất trí nhớ cũng dài hơn.

"Vì thế đã một năm chúng ta không gặp nhau ư?" Cô ấy nhìn tôi, nước mắt chảy ra, "Cho nên anh mới thay đổi nhiều như
vậy? Tôi không nhận ra anh."

Trong lòng tôi đột nhiên nhức nhối, vươn tay muốn ôm cô ấy, nhưng cô ấy lại khẽ đẩy ra, đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài cửa.

Tôi đứng dậy đuổi theo: "Cô đi đâu vậy?"

Cô ấy đáp: "Tôi muốn về nhà suy nghĩ một mình. Anh đừng đi theo tôi! Đừng đi!"

Tôi dừng lại ở cửa, nhìn cô ấy lao lên xe như một con thỏ hoảng sợ, xe lập tức phóng đi.

Trong lòng tôi có ngọn lửa âm ỉ, vội cưỡi xe máy đuổi theo.

Bóng đêm ngày càng sâu, cảnh sắc dần yên tĩnh. Cho dù trong tình huống không khống chế được cảm xúc thì xe của cô ấy cũng chỉ đi nhanh hơn bình thường một chút. Đi theo cô ấy, lòng tôi dường như cũng được gió xoa dịu yên tĩnh trở lại. Trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng chiếu rọi, sợ rằng lúc này câu đố khó giải mà chúng tôi rơi vào còn yên tĩnh hơn con đường này.

Tôi đi thẳng theo cô ấy đến dưới nhà.

Cô ấy đỗ xe hơi lệch một chút, xuống xe nhìn thấy tôi, cách khoảng hơn mười mét, không nói gì. Tôi đội mũ bảo hiểm, ngồi trên xe gắn máy, lặng lẽ nhìn cô ấy.

Cô ấy đã không còn khóc, quả nhiên là cô gái kiên cường, khuôn mặt im lặng, đôi mắt vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng: "Anh về đi, tôi không sao."

Tôi đáp: "Được." Nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cô ấy nói tiếp: "Về đi!"

Tôi lại đáp: "Ừ."

Cô ấy lộ ra vẻ mặt khó chịu: "Anh không đi thì tôi đi."

Tôi đáp: "Ừ. Tôi nhìn cô đi lên."

Cô ấy lườm tôi, đi lên nhà. Tôi mỉm cười, dù thế nào thì cô ấy vẫn còn rất có sức đấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện