Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 266: Ô Ngộ (32.1).com
Chương 266: Ô Ngộ (32.1)
Trước mắt tôi mơ hồ, Đàm Giảo là một quầng sáng lập loè, rơi vào trong ngực. Tôi ôm chặt lấy cô ấy, cô ấy run rẩy, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi. Vào khoảnh khắc này trong lòng tôi vô cùng phẫn nộ, lại như thể đã hiểu ra.
Gã cũng ở nơi này sao?
Hoá ra chờ chúng tôi ở địa ngục không chỉ là câu nguyền rủa ác ý. Phải chăng trước khi chết gã đã tỉnh ngộ và giễu cợt?
... Tại sao trước khi chết lại có thể mở ra tất cả trí nhớ của mọi người trong hang?
Phải chẳng là vì chết mới là chấm dứt? Tính mạng chấm dứt cũng là chấm dứt thời gian hỗn loạn.
Tôi xoay người ôm thật chặt Đàm Giảo vào trong ngực, cô ấy không nói lời nào, móng tay bấm chặt vào cánh tay tôi. Tôi vẫn còn giữ được lý trí, Phùng Yên ở bên cạnh, cô ấy cũng không hoàn toàn an toàn, phải né ra. Tôi nhấn một cái lên lưng Đàm Giảo, cô ấy hiểu ý, dìu tôi đi một đoạn.
"Xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
Cô ấy ngừng khóc, chỉ là giọng nói vẫn nghẹn ngào, kể tất cả những chuyện vừa xảy ra trong hang. Kể cả chuyện người kia thò tay nhéo eo cô ấy. Tôi không nhìn thấy, tay từ từ chạm vào lưng cô ấy, chỉ là vừa chạm vào, cô ấy vô thức rụt người lại. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra chỗ đó bầm tím, thậm chí để lại dấu tay của người nọ.
Cô ấy nói chắc chắn là người kia.
Cô ấy nói gã cũng có trí nhớ.
Gã tuyệt đối sẽ không để cho chúng tôi an toàn rời khỏi lòng đất.
Cảm xúc mãnh liệt quay cuồng trong lòng tôi, vào lúc này, khả năng đáng sợ nào đó xẹt qua trong đầu tôi. Đàm Giảo nghĩ được, tôi cũng vậy. Đàm Giảo còn chưa hình dung ra, tôi đã nghĩ đến rồi.
"Gã" xuất hiện chỉ là thứ yếu, một đấu với một chưa biết ai thắng ai. Trong đầu tôi đột nhiên yên tĩnh.
Bóng tối trong tầm mắt giống như đêm khuya tuyết rơi lạnh giá nảy sinh trong lòng tôi. Sau đó đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, những lời từng nói với Đàm Giảo.
Cho dù như thế nào cũng sẽ không quên em sao? Chết cũng
sẽ không quên.
Sau khi rời khỏi đây, hai chúng ta không đi tìm ai hết, chỉ có hai người cứ thế trải qua một ngày.
Nếu như chúng ta không ở bên nhau, chờ anh ở tiệm sửa xe.
"A Ngộ? Anh đang nghĩ gì thé?" Đàm Giảo gọi thần trí tôi trở về. Trong lòng tôi từ từ đè nén những cảm xúc áp lực kia xuống, nói: "Không có gì. Giảo Giảo, người kia có đặc điểm gì, em nói lại cẩn thận một chút."
Đàm Giảo nói: "Cái gì em... cũng không chú ý tới. Trong hang tối quá... không kịp."
"Ngày đó thì sao?" Tôi hỏi, "Em từng bị gã bắt đi ngày đó, còn chi tiết nào khác với hôm nay không?" Sợ cô ấy đau lòng, cũng là do thời gian gấp gáp, tôi chưa từng hỏi kĩ cô ấy về chuyện hôm đó.
Đàm Giảo im lặng một lát, lên tiếng: "Ngày đó là lần đầu tiên của gã, rất căng thẳng. Nhưng ý chí vô cùng kiên định. Gã có một thùng dụng cụ, ngay cả đầu lọc thuốc lá gã cũng thu dọn cẩn thận. Ban đầu gã... sờ chân em, dường như rất mê bộ phận này. Gã nói là hiếu kì, cho nên mới muốn... đối xử với em như vậy..."
Trong lòng tôi chấn động.
Gã chạm vào chân cô ấy, mê bộ phận đó.
Lần trong hang kia, giày tất của Đàm Giảo cũng vô duyên vô cớ bị cởi ra. Sau đó tôi hỏi cô ấy cũng nói không nhớ có phải do trong mơ làm rơi xuống không. Cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều.
"Là gã." Tôi nói, "Gã luôn ở đây, còn chưa bị huỷ mặt, nói cho chúng ta tên tuổi thân phận giả. Gã luôn chờ tìm được lối ra."
Đàm Giảo nói: "Chúng ta phải làm thế nào đây?"
Tôi im lặng một lúc, xung quanh ngoài Phùng Yên, không có những người khác. Bọn họ đều đã vào hang cả rồi. Cơn ớn lạnh dần lan tràn trong lồng ngực, tôi nói: "Chúng ta tranh thủ đi thôi."