Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 267: Ô Ngộ (32.2).com
Chương 267: Ô Ngộ (32.2)
Đàm Giảo hỏi: "Anh cảm thấy là Chu Duy hay là Chu Vũ Đồng? Vừa rồi ở trong hang cách em gần nhất là Chu Vũ Đồng."
Tôi nói: "Chẳng lẽ Ngôn Viễn có thể loại trừ hiềm nghi? Hai vụ án là ở điểm thời gian khác nhau."
Đàm Giảo im lặng một lúc.
"Anh nhất định sẽ để cho em an toàn đi ra ngoài." Tôi nói, "Hiện tại mọi người ở chung một chỗ, gã... còn không có cơ hội gây khó dễ, đợi làm xong dây thừng đã."
"Vâng."
Tôi lại ôm cô ấy. Một lát sau, cô ấy lên tiếng: "A Ngộ, anh ôm chặt quá. Đừng lo, em sẽ không bị gã hù doạ đâu, sẽ không sợ gì hết. Hiện tại em sẽ không bao giờ tách khỏi anh, em cũng phải bảo vệ anh."
Tôi không nói gì, vẫn dùng hết sức ôm cô ấy. Đó là một loại cảm giác vô cùng ấm áp, tôi dùng mỗi tấc cơ thể cảm nhận sự mềm mại hoàn mỹ của cô ấy, yên tĩnh, khắc sâu cảm nhận. Tôi không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên không thể nói với cô ấy, nhưng tôi đã quyết định mình phải vĩnh viễn nhớ kĩ cảm giác ôm ấp này.
Giảo Giảo, anh luôn hi vọng, miêu tả tương lai của chúng ta có thể trở thành sự thật. Anh thật sự vô cùng hi vọng.
Một giọng nói truyền đến: "Đàm Giảo? Sao đột nhiên cô chạy mất tăm thế?" Là giọng Chu Vũ Đồng, hắn cũng đi ra.
Đàm Giảo từ từ rời khỏi vòng ôm của tôi, nói: "Vừa rồi anh đi đâu thế? Tôi vào hang không thấy anh nên đi ra."
Chu Vũ Đồng nói: "Tôi vừa tìm chỗ hẻo lánh đi vệ sinh."
Đàm Giảo: "À, tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi một lát."
Chu Vũ Đồng: "Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi làm tiếp."
Tiếng bước chân xa dần, Đàm Giảo nhỏ giọng: "Có lẽ chính là gã."
Không bao lâu lại có người từ trong hang quay lại, đồng thời còn có tiếng cánh vỗ. Sau đó tôi nghe thấy giọng Đàm Giảo: "A Ngộ, Ngôn Viễn vừa mang theo một con chim bị thương trong hang về. Là loại chim ở trên thuyền đấy."
Tôi bình tĩnh lắng nghe. Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ đang nói chuyện. Chu Quý Nhuỵ nói: "Ở đây sao lại có chim chứ?"
Ngôn Viễn: "Nó bị gãy chân, không chừng là bị nước lũ cuốn đến lòng đất giống chúng ta
đấy."
"Vậy phải làm thế nào?" Chu Quý Nhuỵ nói.
Ngôn Viễn: "Anh xử lý vết thương cho nó đã, không chừng có thể sống được."
Chu Quý Nhuỵ: "Chúng ta đã như vậy rồi, anh còn... quan tâm đến một con chim à?"
Ngôn Viễn thản nhiên đáp: "Nó cũng là một sinh mạng, có thấp kém thế nào cũng là một sinh mạng."
Chu Quý Nhuỵ im lặng.
Sau đó những người khác cũng trở lại, nhìn thấy chim cũng hoảng hốt. Chu Duy nói: "Thảo nào trước đó nghe thấy có tiếng chim, hoá ra là nó."
Chu Vũ Đồng: "Nướng ăn sao?"
Ngôn Viễn: "Nó đi được đến đây cũng không dễ dàng, chứng tỏ nó và mạng của chúng ta chưa đến đường cùng, dù sao bây giờ cũng không cần thức ăn, ăn nó làm gì? Tôi muốn mang nó ra ngoài." Sau đó vang lên tiếng hót của chim, như là đáp lại lời Ngôn Viễn.
Mọi người không nói về con chim kia nữa.
Đàm Giảo và tôi luôn im lặng.
"Song Song đâu? "Chu Duy hỏi.
Chu Vũ Đồng đáp: "Trước đó còn gặp trong hang."
Nghe tiếng bước chân, Chu Duy chạy tới cửa hang hô: "Song Song! Lưu Song Song!" Không có người đáp lại.
"Một mình cô ấy có lẽ là gan lớn nên đi xa." Ngôn Viễn nói, "Đợi lát nữa có lẽ sẽ trở lại."
Ăn chút đồ, mọi người bắt đầu dùng dây leo bện dây thừng. Tôi không nhìn thấy, chỉ ngồi bên cạnh Đàm Giảo, nghe tiếng động trên tay cô ấy. Cách đó không xa cuộc trò chuyện của Trần Như Anh và Phùng Yên truyền vào tai tôi.
Phùng Yên: "Như Anh, vẫn còn không thoải mái sao? Nếu không con nằm một lát đi."
"Vâng..."
"Ăn chút nhé?"
"Không muốn ăn, con buồn nôn. Mẹ mặc kệ con, bện dây thừng đi."
"Con như vậy khiến mẹ lo lắm."
Trần Như Anh không nói chuyện.
Câu chuyện của mỗi người đều đã xảy ra ở điểm bên quá khứ, chúng tôi không có cách nào ngăn cản, cũng không có cách nào thay đổi, còn vận mệnh của bọn họ đều đã xác định trong tương lai.