Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 29


trước sau

Chương 29: Đàm Giảo (5.5)

Ô Ngộ không nói gì.

Dù nói thế nào thì cũng khiến anh kinh ngạc, tôi có chút cảm giác tự hào. Tôi xê dịch ghế sang bên cạnh, xung quanh ồn ào, tôi định lên tiếng thì anh lại mở miệng: "Cô cũng đã gặp những con chim kia sao?"

Aiz, đầu óc có cần linh hoạt như vậy không.

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, lần trước tôi ăn ở một nhà hàng gia đình có rất nhiều trẻ em, nhìn thấy có rất nhiều chim lượn bên ngoài, khoảng chừng trên trăm con. Nếu chim xuất hiện ở nơi nào đó là báo hiệu, vậy thì chứng tỏ rất có thể gã kia ở đó, lựa chọn mục tiêu kế tiếp.

Ô Ngộ: "Ừ."

Tôi: "Vậy không phải chúng ta có thể thông báo cho cảnh sát để sớm dự phòng cảnh giác sao?"

Anh đáp: "Ừ." Tuy chỉ có một từ đơn giản, nhưng trong đôi mắt đen bóng lại rất chăm chú nghe tôi nói.

Lúc này một nhân viên phục vụ đi qua, Ô Ngộ vẫy tay: "Tính tiền."

Tôi móc ví ra: "Để tôi trả. Tôi cũng ăn hết nhiều, hơn nữa... cũng là do tôi đến mới hại anh phải tính tiền."

Ô Ngộ khẽ nói: "Hai việc khác nhau."

Nhân viên phục vụ mỉm cười, nhìn hai bọn tôi, vươn tay lấy tiền của Ô Ngộ. Tôi giành đưa tiền ra, ai ngờ còn chưa đưa được đến trước mặt nhân viên thì một cánh tay rắn chắc đã chắn trước mặt tôi. Tôi muốn đẩy ra, nhưng anh không xê dịch, tay tôi cũng bị anh bắt gọn.

"Này, tại sao tôi lại phải để anh tính tiền chứ?" Tôi nói.

Anh vừa đưa tiền cho nhân viên vừa thấp giọng: "Thử xem có qua được không, nếu qua được thì để cô tính."

Làn da trên cánh tay anh nóng hầm hập, khiến cổ tôi hơi phỏng, tôi cảm giác được tim mình đập loạn nhịp, làm gì còn tâm trạng mà tính tiền.

"Không có đạo lý." Tôi thấp giọng.

Anh mỉm cười, không đáp lời.

Không dám để vậy quá lâu, tôi tựa về sau, thoát khỏi sự khống chế của anh, khẽ nói: "Vậy để lần sau tôi trả."

Anh cũng bình thản ừ một tiếng.

Bọn tôi đứng dậy đi ra ngoài, nhịp tim đã trở lại bình thường, đầu óc cũng hoạt động trở lại. Tôi đột nhiên nhớ ra: "Hỏng rồi! Bạn thân Tráng Ngư của tôi và cháu trai cô ấy hôm đó cũng
ở nhà hàng, vậy cũng có khả năng gặp nguy hiểm."

Ô Ngô nghe vậy nhìn tôi, hỏi: "Cậu bé bao nhiêu tuổi?"

Tôi đáp: "8 tuổi, nhưng tương đối gầy, bảo là 6,7 tuổi cũng có người tin."

Ô Ngộ thấy ánh mắt tôi trở nên nên nặng nề, nói: "Sợ là có khả năng lớn bị chọn làm mục tiêu."

Tôi lắp bắp: "Tại sao?"

Ô Ngộ: "Trước đó khi tôi nhìn thấy đám chim ở ngoài tiệm sửa chữa thì tầm mười con. Tại sao chúng lại xuất hiện ở đó? Nếu như dựa theo suy luận của chúng ta, chúng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện cùng một chỗ. Vậy thì có khả năng chúng nhận ra tôi. Mà tôi chỉ nhìn thấy chúng trên thuyền. Có lẽ cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng chúng... thật sự cho tôi cảm giác như vậy."

Tôi sững sờ. Vẻ mặt Ô Ngộ rất nghiêm túc, vì thế tôi biết rõ không phải anh đang nói đùa. Đây quả thực là cảm giác mãnh liệt mà rõ ràng của anh. Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi bằng lòng tin tưởng.

Tôi nói: "Ý của anh là rất có thể chúng cũng nhận ra tôi?"

Trong mắt anh xẹt qua sự tán thưởng: "Đêm đó lúc bắt cóc đứa bé xuất hiện hơn trăm con chim. Chúng xuất hiện tại nhà hàng rất có thể là để săn mồi. Nếu như lại nhận ra cô, vậy thì rất có thể sẽ chú ý tới cậu bé ngồi bàn cô đầu tiên."

Trong lòng tôi trở nên hỗn loạn, bước nhanh hơn về phía xe: "Tôi phải nhanh chóng thông báo cho Tráng Ngư và cảnh sát."

Tôi vừa rút chìa khoá trong túi ra, anh nói: "Để tôi lái."

Tôi hỏi: "Tại sao?"

Anh nhìn tôi: "Tôi từng thấy cô lái xe."

Ý gì đây...

Tôi đột nhiên cảm giác mặt hơi nóng: "Được, vậy anh lái đi, nhìn anh có vẻ ổn." Tôi giao chìa khoá cho anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện