Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 30


trước sau

Chương 30: Đàm Giảo (5.6)

Anh im lặng ngồi vào ghế lái, còn tôi ngồi bên cạnh. Anh rất quen thuộc với xe, đi với tốc độ nhanh hơn so với tôi. Lần đầu tiên tôi đi với tốc độ bão tố như vậy, 80, rồi 90 khiến cả người tôi bất an, nhưng anh thực sự lái rất vững. Tăng tốc, vượt xe, rẽ làn đều ổn định, dù sao tôi cũng vừa mới ăn xong đấy.

Tôi lấy di động ra, gọi cho Thẩm Thời Nhạn.

"A lô, Thẩm Thời Nhạn, tôi có chuyện này cần báo với anh."

Lúc này Thẩm Thời Nhạn hình như đang bận rộn, lời ít ý nhiều: "Đàm Giảo, cô nói đi."

Tôi nói luôn: "Không phải anh gửi tư liệu cho tôi xem ư, sự thực chứng minh quyết định này vô cùng có tác dụng, tôi đã nhớ ra được một manh mối rồi. Tôi nhớ tới mấy hôm trước khi ăn ở nhà hàng gia đình trên phố Đại Hùng hình như đã nhìn thấy người đàn ông kia." Đương nhiên không thể nói với anh ta suy luận về chim rồi, cho nên chỉ có thể kéo đến gã đàn ông kia.

Tôi giải thích: "Chính là nhà hàng gia đình trong khu thành cổ đường Đại Hùng ấy, có không ít trẻ con ăn ở đó. Cho nên tôi nghi ngờ không biết có phải người đàn ông kia lựa chọn mục tiêu hay không?"

"Manh mối này rất quan trọng đấy." Thẩm Thời Nhạn nói, "Bây giờ cô đang ở đâu có thể lập tức đến chỗ tôi nói rõ tình hình không?"

Tôi đáp: "Không được, tôi không thể đến chỗ anh. Tôi phải tranh thủ thời gian đi báo cho một người bạn, lúc ấy con cô ấy cũng ở trong nhà hàng. Tôi đề nghị anh tranh thủ kiểm tra camera giám sát hôm đó nhìn xem có những đứa bé nào, tận lực giám sát và bảo vệ."

Thẩm Thời Nhạn: "Chúng tôi sẽ cân nhắc chuyện này. Bây giờ cô báo địa chỉ cho tôi đi để có thể liên lạc bất cứ lúc nào."

"Địa chỉ tôi muốn đến sao?" Tôi hơi sửng sốt, cha mẹ Tiểu Hạo ra nước ngoài rồi, thằng bé ở với ông bà, vì thế báo địa chỉ đó cho anh ta.

Thẩm Thời Nhạn: "Đàm Giảo, cô gặp kẻ tình nghi hai lần rồi, chú ý an toàn đấy."

Tôi đáp: "Ừ, tôi sẽ chú ý, cảm ơn."

Vừa dứt lời, xe đột nhiên vượt qua một chiếc xe khác. Cơ thể tôi hơi nẩy
lên, tôi hoảng hốt. Tôi nhìn Ô Ngộ, không phái lái vững vững sao, còn vẻ mặt anh thản nhiên như là không hề bận tâm.

Tôi thấp giọng: "Lái vững một chút."

Anh ừ một tiếng.

Bên đầu kia điện thoại, Thẩm Thời Nhạn lên tiếng: "Cô... không có gì, tạm biệt."

"À, tạm biệt."

Cúp máy, tôi lại gọi cho Tráng Ngư. Sau khi cô ấy nghe xong vừa lo lắng vừa khó nén được hưng phấn, hỏi: "Cho nên gã sẽ ra tay với tôi và Tiểu Hạo sao? Tại sao lại nhắm vào Tiểu Hạo, nhắm vào tôi không phải tốt hơn ư?"

Tôi: "Không, cô hiểu lầm rồi, chỉ ra tay với Tiểu Hạo thôi."

Tráng Ngư: "Ờ..." Nhưng cô ấy nhanh chóng nghiêm túc: "Tôi còn vừa nói chuyện với Tiểu Hạo, nó vẫn rất ổn. Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi cho bọn họ, đề phòng toàn diện. Chúng ta gặp ở nhà Tiểu Hạo nhé?"

Tôi nói: "OK."

Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi khẽ thở phào, nhưng tim vẫn treo lơ lửng. Tôi nhìn về phương xa, trời chiều nghiêng nghiêng, bóng dáng thành phố dần chìm vào sắc tối. Tôi đột nhiên nhận ra vận mệnh của mình đã buộc vào với người đàn ông này, nhưng quá khứ của anh trống không với tôi.

Tôi muốn biết mà.

Tôi hơi do dự, mở miệng: "Vậy một năm nay anh đều ở Đại Ly à?"

Ô Ngộ đáp: "Không, đi mấy chỗ."

Tôi: "À. Chúng ta đã cùng kề vai chiến đấu, tôi có một vấn đề, không biết có thể hỏi hay không?"

Lần này anh lại im lặng một lát. Tôi lén liếc anh, không nhìn ra được cảm xúc gì trên khuôn mặt kia, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào.

"Vậy thì đừng hỏi." Anh nói.

Tôi sững người, không nghĩ tới anh lại phũ phàng cự tuyệt như vậy. Anh biết rõ tôi muốn hỏi điều gì, ánh mắt anh luôn nhìn về phương xa. Lúc này tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh có sự tịch mịch sâu thẳm, cũng không hi vọng tôi tới gần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện