Chương 32: Ô Ngộ (5.1)
Tôi dừng xe dưới chân ngọn núi hoang.
Tôi đuổi theo đám chim kia đến chỗ này thì chúng bay vào bóng tối. Giao thông thuận tiện, cách nội thành không xa, nhưng trên núi không có đèn, không có người ở, là nơi thích hợp cho tội phạm ẩn náu.
Tôi đi theo con đường do người dân sống trên núi tạo ra, nhanh chóng leo được lên trên. Lúc này tôi cảm thấy may mà Đàm Giảo không đi theo, đường đầy bụi gai, có lẽ còn có cả rắn kiến độc, cô ấy làm sao chịu được.
Tôi cũng không nỡ nữa.
Có lẽ leo chừng khoảng nửa tiếng thì đến giữa sườn núi, tôi nhìn thấy trong cánh rừng phía trước có ánh sáng lờ mờ. Tôi bỏ hết đường nhỏ, xuôi theo đường dốc leo lên, núp sau một tảng đá lớn thăm dò.
Chỗ đó có một căn nhà gỗ cũ, trên cửa treo một ngọn đèn dầu. Mấy đứa trẻ núp ở góc tường, lạnh run. Gã đàn ông kia ở đó, ngồi trên một chiếc ghế mây thủng, tay chống cằm, nhìn đám trẻ đến xuất thần.
Dù cách hơn mười mét, tôi cũng có thể nhận ra được đó là bốn đứa trẻ mất tích, nhưng nhìn kĩ tình hình hiện tại hơi kì quái. Ba đứa bé trong đó quần áo tả tơi, dáng vẻ đói đến xanh xao vàng vọt, chỉ có mỗi cậu bé Chu Tử Hàn sáu tuổi quần áo sạch sẽ, hơn nữa còn được ngồi ghế, trong tay còn cầm bánh mỳ và hộp sữa tươi, há miệng ăn. Những đứa trẻ khác mặt mũi tràn đầy ao ước nhìn chằm chằm. Còn gã đàn ông đúng là đang nhìn Chu Tư Hàn.
Lấy ngôi nhà làm trung tâm, xung quanh phải có đến mấy trăm con chim đỗ lại. Chúng dùng tư thế phục tùng, im lặng.
Chu Tử Hàn là một cậu bé trắng trẻo mập mạp, sau khi ăn xong, nhút nhát hoảng sợ nhìn về phía gã đàn ông: "Chú ơi, cháu muốn ăn thêm một cái bánh mỳ nữa." Những đứa trẻ khác nghe xong cũng bắt đầu cầu xin: "Chú ơi, bọn cháu cũng muốn ăn!" "Chú ơi, cho cháu một cái đi!" "Chú ơi, tại sao nó có mà cháu không có!"
Gã thoáng cười, lấy một cái bánh mỳ từ trong túi ra, lắp bắp nói:
"Câm miệng! Mấy... mấy đứa mày... sao so được với nó?" Gã đưa bánh mỳ cho Chu Tử Hàn, cậu bé liếc những đứa trẻ khác, nhanh chóng ăn. Những cậu bé còn lại chỉ dám thút thít khóc, không dám đòi nữa.
Tôi đè thấp đầu xuống, vừa định im ắng quay trở lại đường cũ, ai ngờ đúng lúc này không biết một con chim từ đâu bay tới, xẹt qua đỉnh đầu tôi. Tôi nghĩ thầm hỏng rồi, quả nhiên con chim kia phát ra tiếng chiêm chiếp chói tai, bay về phía ngôi nhà. Gã đàn ông vội vàng quay đầu, nhìn về phía tôi. Bầy chim cũng hoảng hốt, mấy trăm con đồng loạt vỗ cánh, như là cơn gió lớn thổi qua rừng cây. Sau đó gã mỉm cười, bầy chim hoá thành cơn gió lốc đen đánh úp về phía tôi.
Tôi đứng ở dốc, không có chỗ ẩn nấp, cũng không kịp nhảy xuống, kéo lấy nhánh cây bên cạnh làm vũ khí, đánh rớt không ít chim, nhưng số lượng thực sự quá nhiều, đổ ập xuống. Tôi nhìn chiếc mỏ nhọn và đôi mắt vàng nâu hung ác, đột nhiên hiểu rõ chúng muốn mổ mù mắt tôi.
Tôi giơ một cánh tay lên bảo vệ mắt. Mỏ chúng đồng thời mổ vào cổ, cánh tay, máu lập tức chảy ra.
Đúng lúc này một sức lực đánh vào ót tôi.
Là gã kia đứng sau tảng đá, thừa cơ đánh lén tôi.
Mà vị trí tôi đứng đúng là rất xấu, tiến lui đều khó. Đi lên trước sẽ bị bầy chim mổ mù mắt, lùi về sau sẽ bị gã tập kích.
Trong nháy mắt tôi quyết định đấu tranh cho sống chết.
Tôi đột nhiên buông hai tay xuống, nhanh chóng quay người tóm lấy cổ gã. Gã đứng không vững, thanh gỗ trong tay cũng rơi xuống. Tôi nhìn thấy mặt gã hoảng hốt. Đàn chim từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía tôi và gã.
Tôi và gã cũng lăn xuống dốc. Tôi cảm nhận được gáy đập vào thứ gì đó, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.