Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 31


trước sau

Chương 31: Đàm Giảo (5.7)

Song tôi cũng không hề cảm thấy tức giận. Tôi nhớ tới vẻ mặt anh khuya hôm trước khi nhắc tới chuyện này, trong lòng đột nhiên hơi đau nhói.

Tôi thay đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Không hỏi thì thôi. Vậy tôi hỏi vấn đề khác, chúng ta cũng coi như quen nhau hai lần, tôi biết rõ anh từng làm gì, hiện tại đang làm gì. Vậy anh có biết tôi làm gì không?"

Lúc này anh khẽ mỉm cười: "Không đoán ra."

Trong lòng tôi vui lên: "Tôi là tác giả trên mạng. Anh nghe nói đến nghề nghiệp này chưa? Nhưng hiện tại chúng ta còn chưa thân quen, nên tôi không thể nói cho anh biết bút danh được."

Mặt trời xuống núi, toàn bộ ánh sáng mất dần. Sau khi tôi nói xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng hoàn toàn bình lặng. Tôi vô thức nhìn về phía anh, nét mặt anh dịu dàng, bình thản: "Vậy tôi ngừng ở đây nhé."

Tôi đặt hai tay ra sau gáy, không nói lời nào. Anh cũng không nói gì.

Từ xa đã có thể trông thấy nhà Tiểu Hạo, chỉ là nhìn từ đó như nhà gỗ vậy.

Ô Ngộ đột nhiên nói: "Trên nóc nhà có mấy chục con chim."

Tôi hơi sửng sốt: "Xa như vậy mà anh có thể thấy sao? Tôi chả thấy gì hết."

Anh đáp: "Tới gần cô sẽ thấy."

Quả nhiên đi thêm đoạn nữa tôi thấy trên cột điện chằng chịt khoảng hai mươi con, đều là những điểm đen nhỏ. Tôi nói: "Oa, mắt anh tốt thật."

Anh cười nói: "Cũng tương đối tốt." Dừng một chút nói tiếp: "Sau này sẽ giải thích với cô."

Tôi cũng không để ý, xe ngừng lại, người mở cửa là Tráng Ngư, cô ấy đã đến rồi. Nhìn thấy Ô Ngộ, ánh mắt cô ấy sáng lên, vẻ mặt bình thản: "Hạnh ngộ, tôi là Chu Ngư, bạn thân của Đàm Giảo."

Ô Ngộ gật đầu: "Tôi là Ô Ngộ."

Tráng Ngư nhỏ giọng: "Nhìn là biết." Tôi sợ cô ấy lại nói linh tinh, vội lên tiếng: "Tiểu Hạo đâu?"

Lời còn chưa dứt, Tiểu Hạo đã từ trong phòng lao ra: "Dì Đàm! Ngọn gió nào đã đưa gì đến đây! Chú này là bạn trai dì phải không?"

Tôi và Ô Ngộ còn chưa lên tiếng, Tráng Ngư đã đáp: "Ồn ào gì đấy, dì Đàm của cháu dễ theo đuổi như vậy sao? Người theo đuổi dì cháu có hàng tá, không biết ai sẽ giành được đâu."

Tôi: "... Tráng Ngư, cảm ơn, đủ rồi."

Tôi liếc Ô Ngộ, anh cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút xa xăm, tôi thấy tim mình đập mạnh.

Tiểu Hạo không cam lòng vào phòng, lúc này ông bà cậu bé từ nhà bếp đi ra, trò chuyện với chúng tôi, sau đó lại đi vào. Tôi hỏi Tráng Ngư: "Cô giải thích với ông bà thế nào?" Tráng Ngư đáp: "Còn có thể giải thích thế nào, tôi nói có kẻ biến thái cuồng bắt cóc trẻ em, gần đây hay qua lại chỗ này, bảo ông bà coi chừng cẩn thận. Ông bà cam đoan an tâm sẽ trông coi kĩ."

Tôi yên lòng.

Ô Ngộ lên tiếng: "Tôi muốn xem xung quanh."

Tráng Ngư: "Cứ tuỳ tiện đi, có cần chuẩn bị vũ khí đề phòng không? Tôi có nhiều loại..." Tôi che miệng cô ấy lại, cùng đi lên sân thượng.

Nhà Tiểu Hạo gồm ba tầng, không gian vuông vức, cũng may sân thượng có cửa bảo vệ,
mấy gian phòng cũng có. Tráng Ngư giơ tay lên nói: "Yên tâm, mấy ngày nay tôi sẽ coi chừng Tiểu Hạo, không cho nó ra ngoài chơi."

Ba người chúng tôi nhìn cột điện bên ngoài sân thượng, những con chim không ngừng bay quanh. Không biết có phải do tác dụng tâm lý từ Ô Ngộ, bây giờ khi nhìn vào con mắt của những con chim kia, tôi có cảm giác chúng đang nhìn bọn tôi.

Những con chim này có lẽ là toàn bộ kíp nổ bí mật.

Lúc này Ô Ngộ lên tiếng: "Đàm Giảo, cho tôi mượn xe một lát." Tôi hỏi: "Anh muốn làm gì?" Anh đáp: "Lần trước mất dấu những con chim này. Tối nay chúng đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi muốn xem rốt cuộc chúng bay đi nơi nào."

Tôi và Tráng Ngư lắp bắp kinh hãi, Tráng Ngư nói: "Anh có thể đuổi theo chim được sao? Chúng sẽ bay không thấy bóng dáng."

Ô Ngộ: "Không thử sao biết được?"

Tôi: "Được rồi, anh đi đi, chú ý an toàn."

Anh đáp: "Ừ, tôi biết rồi." Anh lại liếc tôi, "Cô cũng vậy."

Tráng Ngư ở bên cạnh khẽ huých vào tay tôi, lộ ra vẻ mặt là lạ. Tôi liếc cô ấy, vẻ mặt cô ấy lập tức hiểu rõ, cúi đầu cười trộm.

Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện thì có một chiếc xe cảnh sát chạy đến dưới nhà. Tôi nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, nói to: "Thẩm Thời Nhạn? Sao anh ta cũng tới đây?"

Tráng Ngư cũng hơi sửng sốt, lúc này Thẩm Thời Nhạn đã dừng xong xe, mở cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy chúng tôi. Tráng Ngư nói thầm: "Cô bảo người ta là cọc gỗ sao? Gỗ ở đâu ra?"

Tôi thở dài: "Gỗ ở đâu á. Không tin cô mở cửa đi, rồi thử cảm nhận."

Tráng Ngư à một tiếng, xuống nhà.

"Anh ta cũng là trong hàng tá kia?" Ô Ngộ đột nhiên mở miệng.

Tôi: "Đừng nghe Tráng Ngư nói linh tinh. Tôi và anh ta... là bạn bè bình thường."

Đúng lúc này cũng không biết là bị doạ hay là phát hiện ra thứ gì, đám chim kia đột nhiên bay lên, dưới sự dẫn dắt của chim đầu đàn bay mất. Trong lòng tôi hoảng hốt, Ô Ngộ ở bên cạnh đã quay người chạy xuống nhà.

"Tôi đi đây." Anh bỏ lại những lời này.

"Tôi đi với anh!" Tôi hô lên, nhưng anh hoàn toàn không để ý. Chờ tôi chạy được xuống dưới chỉ thấy Thẩm Thời Nhạn và Tráng ngư kinh ngạc đứng ở đó. Cửa ra vào mở rộng, chiếc xe màu cam khởi động, mất hút ở góc đường phía xa.

Khi đó tôi hơi mất mát đứng ở cửa ra vào, nghĩ thầm hiện tại chỉ có thể đợi thôi.

Ai dè chờ sau khi gặp lại Ô Ngộ, anh đã nằm trên mặt đất, đầu đầy máu, bất tỉnh nhân sự.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện