Chương 34: Đàm Giảo (6.1)
Tiếng bước chân truyền đến, cảnh sát đã đến nơi.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, tôi cảm nhận được buổi đêm này khiến người ta nhốn nháo. Ô Ngộ đầu đầy máu đứng yên, vẻ mặt anh rất bình tĩnh. Tôi vẫn còn cảm thấy nóng rực ở chỗ trên cổ kia.
Vừa rồi rốt cuộc là anh vô tình đụng phải hay là thật sự cố ý khẽ hôn?
Tôi cũng đứng cạnh, liếc anh, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú.
Tôi cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh không phải là loại đàn ông như vậy.
Là do tôi suy nghĩ dung tục.
Người đi tới đầu tiên là Thẩm Thời Nhạn. Ánh mắt anh ta hơi phức tạp liếc chúng tôi, sau đó giống như những cảnh sát khác, nhìn về phía cái đầu doạ người của Ô Ngộ. Bác sĩ cũng tới, nhanh chóng băng cho Ô Ngộ. Thẩm Thời Nhạn đi đến trước mặt tôi: "Chúng ta nói chuyện một chút." Tôi đi sang một bên với anh ta, quay đầu nhìn lại, Ô Ngộ ngồi trên tảng đá đang để cho bác sĩ xử lý vết thương, ánh mắt nhìn chúng tôi.
Ánh mắt xa xăm ảm đạm khiến người ta nhìn không thấu.
Tôi không khỏi vô thức đứng thẳng lưng trước mặt Thẩm Thời Nhạn, nét mặt sa sầm, nghiêm túc kể lại mọi chuyện xảy ra đêm nay.
Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng ghi chép vào sổ.
"Lúc ấy Ô Ngộ đang ở nhà Chu Hiểu Ngư, không nói lời nào lập tức đuổi theo." Anh ta nói, "Tôi lập tức đi tới kiểm tra máy quay, trong vòng ba con phố đều không có tung tích người đàn ông kia. Sao anh ta lại tìm được tới nơi này?"
Tôi sững người mấy giây mới kịp phản ứng "Chu Hiểu Ngư = Tráng Ngư". Tôi vội nói: "Chỗ bạn tôi không sao chứ?"
Thẩm Thời Nhạn đáp: "Không sao, không xảy ra chuyện gì hết. Còn nữa tôi cũng... đã xem camera ở nhà hàng hai người nhắc tới." Anh ta nói chưa hết, nhưng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
Tôi nghĩ thầm anh ta làm việc quả thực kín đáo, không dễ lừa gạt. Nguy rồi vừa nãy chuyện xảy ra đột ngột, lại vội vàng trao đổi chuyện với Ô ngộ, còn quên chưa thống nhất lời khai. Chúng tôi đi theo đám chim tìm được tới đây, hiện tại phải lừa gạt thế nào đây?
Nhắc tới cũng thật kì quái, lúc đi xem mặt Thẩm Thời Nhạn giống như một nhà sư thiếu lâm, lúc này ở hiện trường vụ án tâm trạng lại linh hoạt. Anh ta như biết trong lòng tôi nghĩ gì, đột nhiên chậm rãi dịch sang bên cạnh một bước, ngăn cản ánh mắt tôi nhìn về phía Ô Ngộ. Sau đó ngước mắt, nhìn
chằm chằm tôi.
Tôi: "..."
Đèn pha bọn họ mang đến rất sáng, trong mắt người đàn ông này ngoài tìm kiếm, còn có sự kiên định nào đó.
Thỉnh thoảng bạn sẽ bị rung động bởi những ánh mắt như vậy đấy.
Tôi im lặng một lát, nói: "Anh muốn tôi nói thật, nhưng mà tôi nói thật, liệu anh có tin không?"
Anh ta đáp: "Tin."
Đáp lại cũng quá dứt khoát rồi, tôi vô thức hỏi: "Tại sao?"
Anh ta nói: "Bởi vì tôi biết rõ cô là người ngay thẳng."
Không thể không nói lúc này trong lòng tôi hơi ấm áp lên, có chút cảm động, nghĩ lại tôi cũng đã làm một chuyện ngay thẳng với anh ta, đó là không hề do dự đá anh ta.
Tôi sờ mũi: "Dù sao tôi nói những lời này, anh không cần phải ghi chép lại đâu. Chúng tôi nghi ngờ gã sẽ ra tay với bọn trẻ trong nhà hàng, còn cả cháu bạn tôi là vì trong ảnh chụp ở hiện trường có xuất hiện những con chim kia."
Thẩm Thời Nhạn thực sự bất ngờ: "Chim?" Anh ta hơi nhớ lại, "Cô nói là đám chim màu đen, đuôi rất nhọn kia?"
Không hổ là cảnh sát hình sự, năng lực quan sát cẩn thận mạnh mẽ như vậy. Tôi gật đầu, kể lại chuyện chúng tôi phát hiện ra mối liên hệ của đàn chim với vụ án, chỉ là không nhắc chuyện xảy ra trên con thuyền kia. Về phần giải thích logic trong đó cũng dễ dàng.
"Đám chim kia cũng tấn công Ô Ngộ, trên người anh ấy có vết thương do bị mổ." Tôi nói, "Anh nói xem có phải gã đàn ông kia huấn luyện bầy chim không?"
"Nếu quả thật như lời hai người nói tất nhiên sẽ tồn tại liên hệ. Vậy thì có khả năng này." Thẩm Thời Nhạn trầm tư nói, "Nhưng chim tấn công người ư? Thật sự không thể tưởng tượng nổi, đây cũng là lần đầu tôi nghe nói đến chuyện này. Tôi sẽ hỏi Ô Ngộ."
Chúng tôi xoay người nhìn về phía Ô Ngộ. Vết thương trên đầu anh đã được xử lý đơn giản, máu trên mặt đã lau đi, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng. Tôi nhìn anh, đột nhiên không hiểu sao trong lòng cảm thấy chua xót.