Chương 35: Đàm Giảo (6.2)
Lúc tôi và Thẩm Thời Nhạn đi qua, tôi lên tiếng: "Ô Ngộ, tôi đã kể cho anh ấy chuyện về đàn chim." Thẩm Thời Nhạn im lặng liếc tôi.
Ô Ngộ gật đầu: "Ừ."
Tôi nhìn chằm chằm phần bị sưng sau gáy anh: "Còn đau không?"
Bác sĩ ở bên cạnh xen vào: "Làm gì có chuyện không đau chứ, mới bôi có chút thuốc, chỉ có đau hơn thôi. Chàng trai, cậu mau đến bệnh viện kiểm tra kĩ càng đi, hiểu không? Đầu bị đụng có thể lớn cũng có thể nhỏ."
Ô Ngộ đáp: "Cảm ơn."
Tôi lập tức hơi bất an, Ô Ngộ nhìn về phía tôi, thấp giọng: "Thật sự không sao đâu." Tôi nói nhỏ: "Kiểm tra hết mới biết được." Trong mắt anh lập tức hiện lên ý cười, lại nhìn Thẩm Thời Nhạn, còn trong lòng tôi hơi hồi hộp.
Vẻ mặt Thẩm Thời Nhạn thản nhiên mở miệng: "Tôi sẽ hỏi thật nhanh."
Ô Ngộ gật đầu.
Thẩm Thời Nhạn lại hỏi lần nữa chuyện xảy ra đêm nay, Ô Ngộ nói rõ tất cả. Cuối cùng Thẩm Thời Nhạn đóng cuốn sổ lai: "Hai người đi bệnh viện đi, nếu có gì cần tôi sẽ liên hệ sau."
Chuyện này khiến tôi hơi giật mình.
Ô Ngộ hỏi thẳng: "Cảnh sát Thẩm, gia đình Chu Tử Hàn kia có thứ gì đặc biệt không?"
Tôi nghe xong lập tức tỉnh táo. Thẩm Thời Nhạn bị hỏi khó rồi, suy nghĩ, lắc đầu: "Tôi tạm thời không nghĩ ra. Tôi sẽ lưu ý vấn đề này." Anh ta dừng một chút, nói tiếp: "Còn có một cậu bé tên Triệu Duệ mới hơn năm tuổi, trăng trắng gầy teo, kẻ tình nghi có làm gì cậu bé không? Hoặc là cậu bé có chỗ nào đặc biệt không?"
Tôi hơi sửng sốt, nhìn về phía Ô Ngộ, anh đáp: "Không có. Triệu Duệ và hai cậu bé khác luôn ở góc tường. Không được đối xử đặc biệt gì hết."
Thẩm Thời Nhạn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
Lúc này Ô Ngộ nhìn về phía tôi, trong lúc đó tôi có cảm giác tâm linh tương thông với anh. Thẩm Thời Nhạn có manh mối quan trọng, không thể buông tha được.
Tôi mở miệng: "Thời Nhạn, tôi đề nghị các anh đi sâu vào điều tra đầu mối Chu Tử Hàn, nhất định là có nguyên nhân, không chừng còn có liên quan đến động cơ phạm tội của tội phạm."
Ánh mắt Thẩm Thời Nhạn sáng lên nhìn tôi, gật đầu: "Được. Chuyện hôm nay đã khiến hai người bị liên luỵ rồi. Tôi về cục trước."
Anh ta tính đi trước. Đúng lúc này, Ô Ngộ lại lên tiếng: "Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, không cần chúng tôi đến Cục lấy lời khai sao?"
Ánh mắt Thẩm Thời Nhạn khẽ thay đổi, nhìn về phía Ô Ngộ.
Trong lòng tôi cũng sáng tỏ, nhìn Ô Ngộ. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự xấu xa trên người đàn ông này. Đúng vậy, suýt chút nữa thì tôi đã quên mất anh từng là người đàn ông ngành kĩ thuật có ham muốn mãnh liệt với công danh lợi lộc. Cảm giác này thật kì lạ.
Hai người đàn ông không nói lời nào. Tôi cảm thấy bầu không khí hơi căng
thẳng, đành tìm cách hoà giải, đồng thời cũng giải thích rõ ý của Ô Ngộ hơn: "Đúng vậy, lần trước chúng tôi gặp phải gã đàn ông kia, các anh đem chúng tôi về Cục thẩm vấn cả đêm, lật qua lật lại chi tiết tỉ mỉ. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, không chỉ tìm được kẻ tình nghi mà còn tất cả trẻ em bị bắt cóc nữa, thêm cả nơi ở. Anh chỉ hỏi có vài câu như vậy rồi thả chúng tôi đi sao? Như vậy khiến chúng tôi rất bất an đấy."
Tôi đứng bên cạnh Ô Ngộ, cười nói, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Thẩm Thời Nhạn, đột nhiên có cảm giác mình đã trở thành đồng loã của Ô Ngô, chung tay bắt nạt người thành thật này.
Ô Ngộ: "Có phải xảy ra tình huống khẩn cấp hơn khiến cho anh không có sức lực đối phó với chúng tôi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tim tôi đập nhanh hơn, Thẩm Thời Nhạn lại vẫn cứng rắn như cũ, trầm giọng: "Hai người không cần biết cụ thể nội tình. Tôi đi trước đây."
Tôi bắt lấy cánh tay anh ta: "Thẩm Thời Nhạn, tôi và Ô Ngộ hiện tại đã dính vào vụ án này sâu như vậy rồi. Chúng tôi giúp anh ngăn được một vụ, lần này Ô Ngộ còn giúp tìm ra nơi ẩn náu. Hơn nữa hai chúng tôi cũng xem như là nạn nhân của vụ án này, đều bị thương vì bọn trẻ, Hiện tại loại chúng tôi ra bên ngoài, anh cảm thấy còn cần thiết sao? Giống như lần trước, anh chỉ cần tiết lộ manh mối thích hợp cho chúng tôi, không chừng chúng tôi có thể nhớ ra thêm đấy. Chúng tôi chỉ biết sẽ có ích cho việc phá án của anh. Cậu bé Triệu Duệ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã gặp chuyện bất trắc gì đấy chứ? Chúng tôi cũng quan tâm, chúng tôi cũng muốn biết."
Thẩm Thời Nhạn quay đầu nhìn chúng tôi. Cuối cùng sau mấy giây yên tĩnh, anh ta mở miệng: "Được rồi, hi vọng hai người giữ bí mật chuyện này. Xế chiều hôm nay người nhà Triệu Duệ mới nhận được điện thoại, bảo bọn họ chuẩn bị 300 vạn, hai ngày sau giao tiền chuộc. Chỉ có thể nói cho hai người đến vậy thôi. Cảnh sát sẽ tự xử lý chuyện này, chúng tôi đã bắt đầu lên kế hoạch hành động, nhân cơ hội này cứu bọn trẻ, bắt tội phạm. Chuyện này nguy hiểm lắm, hai người đừng nhúng tay vào."
Tôi khẽ giật mình nhìn về phía Ô Ngộ.