Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 43


trước sau

Chương 43: Đàm Giảo (7.2)

Trước đó tôi từng xem qua tài liệu vụ án và cả tư liệu do Tráng Ngư tìm được. Hiện tại Chu Phụng Tiên đang kinh doanh một siêu thị nhỏ, vợ của ông ta từng là giáo viên tiểu học, qua đời đã lâu. Nhìn từ bên ngoài đó là một ông lão khắt khe nhỏ gầy. Trong ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, cũng có chút oán hận nào đó đối với cuộc sống. Một ông lão như vậy chắc chắn lời nói vẫn có trọng lượng trong nhà.

Chu Trọng Lăng là một nhân viên bình thường trong công ty, nhìn từ bên ngoài cũng là một người trung niên chất phác, không quá thông minh, nhưng nhìn mặt mày cũng nghiêm khắc giống như ông bố. Vợ anh ta là một người phụ nữ trung niên mập mạp, nhân viên bán hàng trong siêu thị. Mặt to, lông mày đậm, có trang điểm, tóc tai lộn xộn, mắt đỏ ửng.

Chu Quý Nhuỵ là giao dịch viên ngân hàng, dáng vẻ khá được, tìm chồng cũng ổn. Ngôn Viễn kia tướng mạo đoan chính, mặc dù không tính là đẹp trai, nhưng vóc dáng cao, cũng có khí chất. Nghe nói là một ông chủ nhỏ, mặc dù không quá giàu có, nhưng cũng được xem là một con rể vàng trong thành phố Đại Ly. Tình cảm của bọn họ không tệ, trên ngón tay áp út đều đeo nhẫn kim cương. Những chỗ khó đi, Chu Quý Nhuỵ sẽ vươn tay bám lấy Ngôn Viễn. Anh ta sẽ đỡ cô ấy đi qua, còn giúp đỡ cả những người khác, chứng tỏ cũng có chỗ đứng trong nhà.

Đến giờ tại sao chúng tôi vẫn chưa báo cảnh sát ư? Vừa rồi trên đường đi tôi và Ô Ngộ đã thương lượng qua, một là phải nhìn thấy bằng chứng xác thực mới thông báo cho Thẩm Thời Nhạn, nếu không bọn họ sẽ không tin; hai là sợ đánh rắn động cỏ.

Chờ bọn họ đi được một đoạn, Ô Ngộ khẽ đứng dậy, tôi đi theo sát phía sau. Chúng tôi lần theo trong rừng.

Trời cuối cùng đã tối hẳn.

Núi đêm yên tĩnh như ma quỷ bộc phát, không có chút ánh sáng nào, chỉ có gió thổi qua rừng cây, phát ra tiếng lá. Người nhà họ Chu bật đèn pin, từ từ đi. Tôi nghe thấy tiếng khóc của mẹ Chu Tử Hàn, còn cả tiếng quát bảo câm miệng của ông chồng. Nhẫn kim cương của Chu Quý Nhuỵ và Ngôn Viễn thỉnh thoảng phản xạ chút ánh sáng. Trong lòng tôi nghĩ đôi này khờ thật, tình hình thế này vẫn còn chưa tháo nhẫn ra.

Tôi nao nao, cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.

Chúng tôi đi khá sát nhau, Ô Ngộ giữ lấy cánh
tay tôi, từ từ hạ thấp xuống. Chúng tôi cũng ngồi xổm xuống, ở bụi cỏ hẹp không có chỗ đặt chân, mặt tôi kề sát ngực Ô Ngộ, nghe thấy tiếng tim đập ổn định. Tay anh vòng sau eo tôi, tôi cảm nhận được anh cúi đầu nhìn mình, xung quanh yên tĩnh đến mức tất cả giống như không chân thực.

"Gã sẽ đối phó với bọn họ như thế nào?" Tôi hỏi siêu nhỏ.

Giọng nói của anh càng nhỏ hơn: "Có lẽ sẽ sắp đặt bẫy, chỉ mất một lần chế ngự bọn họ. Sợ à?"

Tôi đáp: "Sợ."

Anh nhìn tôi trong bóng tối.

Tay vốn để trên lưng tôi càng giữ chặt hơn. Có thứ gì đó ngưa ngứa lan tràn từ tay anh, rồi chạy khắp toàn thân.

Tôi nghe thấy tiếng thở của mình trở nên dồn dập.

Tôi đột nhiên dịch người, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào anh, tiếp xúc rất nhỏ, chỉ khẽ chạm vào làn da. Sau đó anh nắm chặt lấy tay tôi đặt lên đùi.

Tôi không thể ngăn cản được tim đập nhanh hơn. Anh đang làm gì thế? Tôi tự nói với mình anh chỉ đang bảo vệ, trấn an một người phụ nữ thôi. Sắc mặt anh trong bóng tối tuy nhìn không rõ nhưng cũng khá trầm tĩnh. Có lẽ tôi không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của mình, nhưng dường như có thể cảm nhận được mạch máu đang dịch chuyển giữa ngón tay tôi, quấn quanh ngón tay thô ráp của anh. Cảm giác ấy quá yên bình khiến tôi rung động.

Đúng lúc này xảy ra biến cố.

Tôi nghe thấy tiếng hét lên, quay đầu nhìn, trên con đường nhỏ tối đen kia không còn thấy bóng dáng người nhà họ Chu đâu. Đúng lúc ấy Ô Ngộ cũng nắm chặt tay tôi hơn, ra hiệu cho tôi ngồi im. Tôi tập trung nhìn, trên mặt đất rơi rớt đèn pin, ánh sáng chiếu loạn lên cây và bầu trời, tiếp đó là tiếng kêu la đau đớn.

Chỗ đó có hố vùi lấp dưới tầng lá cây cỏ dại. Toàn bộ người nhà họ Chu đều rơi vào trong đó. Thật sự bị Ô Ngộ nói trúng rồi, "gã" sắp đặt bẫy, thực sự là bẫy thật luôn. Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ lại trong ngọn núi hoang này, đêm tối không thấy được năm ngón tay, gã chỉ mất chút công sức, bớt được bao việc, tạo ra cách khống chế mạnh nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện