Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 44


trước sau

Chương 44: Đàm Giảo (7.3)

Chờ đợi.

Đêm khuya, núi hoang, che giấu rất nhiều kế điệu hổ ly sơn, im lặng chăm chú nhìn, cuộc đời không rõ yêu hận, như động vật bị bắt cả một nhà.

Gã muốn làm gì đây?

Người nhà họ Chu vẫn còn kêu rên, đáy hố đủ loại cọc gỗ nhọn hoắt bắt thú. Xung quanh yên tĩnh, nhưng tôi cảm thấy trên làn da đang chảy lớp mồ hôi lạnh. Cái lạnh ấy thấm dần vào trong người.

Sau đó nên ra trận rồi.

Từng bầy chim từ khắp nơi bay tới, bay vào trong rừng cây như một đám âm hồn màu đen, đậu bên cạnh hố, trên cành cây. Chúng vẫy cánh như đang triệu tập, như đang hưng phấn, lại như hung mãnh tàn nhẫn, hết sức căng thẳng.

Tôi cúi đầu thật thấp, cảnh tượng này quá khủng bố. Tôi không dám tưởng tượng lại ngày hôm qua khi một mình Ô Ngộ đối mặt với đám quái thú hung ác này. Lúc này tôi ghé vào bụi cỏ, tuy tay Ô ngộ đã buông lỏng tôi ra, nhưng vẫn đặt lên vai khiến tôi cảm thấy an toàn.

Cuối cùng người kia đã đi ra.

Bầy chim đồng loạt kêu lên.

Chúng thật sự chịu sự khống chế của gã, đây là thật, không phải là phán đoán nữa. Tôi thực sự nhìn thấy những chuyện bất thường bắt đầu xảy ra từ tối nay.

Gã vẫn còn mặc chiếc áo khoác bẩn đêm đó, có lẽ là chưa từng thay. Trên mặt gã là nụ cười ngốc nghếch, ôm đứa bé trong tay, đúng là Chu Tử Hàn, chỉ là cậu bé không hề nhúc nhích, không biết sống hay chết. Trong tay gã còn cầm ngọn đèn dầu.

"Các người... đến rồi." Gã nói lắp, đi đến trước hố, đặt đèn xuống dưới chân, cúi đầu nhìn.

Có lẽ là nhìn thấy đứa bé trong lòng gã, dưới hố thoáng truyền tới tiếng khóc. Gã mỉm cười: "Không... không sao, nó đang ngủ. Tôi cho nó uống, uống thuốc ngủ. Quá, quá ồn!"

Tôi khẽ thở phào.

Một giọng nói run rẩy hỏi: "Anh muốn gì? Chúng tôi đã mang đến mười vạn, không báo cảnh sát, anh mau thả chúng tôi và đứa bé ra!" Là giọng của Chu Trọng Lăng.

"Các, các người ném di động lên. Cam đoan sau khi trở về... sẽ không báo cảnh sát." Sắc mặt gã trở nên nghiêm trọng, "Nếu không...
tôi lập tức giết đứa bé."

Tôi nghĩ thầm hỏng rồi. Quả nhiên người nhà họ Chu lúc này đang bị kiểm soát, cũng không có cách nào khác, ném hết điện thoại lên. Gã đá hết điện thoại qua một bên, nhanh chóng có mấy con chim ngậm điện thoại bay đi.

"Thực ra tôi, tôi không cần tiền..." Gã nói, sau đó rút từ hông ra một con dao lớn, nhắm ngay đứa bé, mỉm cười, "Tôi muốn giết nó."

Dưới đáy hố vang lên tiếng khóc la.

"Báo cho Thẩm Thời Nhạn." Môi Ô Ngộ dán vào lỗ tai tôi, dường như nói bằng khí. Cái cảm giác tê tê kia lại truyền từ lỗ tai tôi xuống cổ, tê dại cả một lúc.

Tôi nghiêng đầu tránh mặt anh, từ từ lấy di động ra, đặt dưới ngực, dùng cánh tay che ánh sáng, gửi vị trí cho Thẩm Thời Nhạn, sau đó nhắn tin cho anh ta: Gã và đứa bé ở đây, còn cả người nhà họ Chu nữa.

Về phần lúc nào Thẩm Thời Nhạn sẽ chạy đến thì tôi không nắm chắc.

Trong lúc tôi quay mặt lại thì miệng lại kề sát mặt Ô Ngộ. Anh vẫn không nhúc nhích, như chỉ là vô tình. Tôi hỏi: "Lúc nào cứu người?"

Anh đáp: "Hiện tại chúng ta không phải là đối thủ của gã, chờ thời cơ đã."

Tiếng gào khóc của người nhà họ Chu chỉ khiến gã cúi đầu đứng im một lát, vẻ mặt chết lặng, thờ ơ. Sau đó gã ném đứa bé xuống đất: "Các người không muốn... nó chết, còn, còn có một cách." Gã giơ con dao sắc bén trong tay lên: "Tôi... chém ba nhát dao. Các, các người lựa chọn ba người, thay thế nó, nhận, nhận ba dao... Tôi sẽ thả các người đi." Gã mỉm cười: "Được không?"

Người nhà họ Chu dần yên tĩnh lại.

Trong lòng tôi chùng xuống, biết rõ là có chuyện nào đó đã bắt đầu rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện