Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 49


trước sau

Chương 49: Ô Ngộ (7.4)

Người khác nói: "Thảo nào Thời Nhạn điều tra vụ án này liều mạng như vậy. Đêm qua còn đi mua giường gấp cho cô ấy nghỉ ngơi, sáng nay còn mua điểm tâm. Đây là muốn nối lại tình cũ đấy."

"Vừa rồi tôi nghe đội trưởng dặn dò Thẩm Thời Nhạn đưa cô ấy về nhà. Đội trưởng đang muốn làm ông mai rồi."

Hai người bọn họ đã đi xa, tôi vẫn còn hút thuốc, đột nhiên cảm giác trong ngực hơi khó chịu. Trong đầu hiện lên khuôn mặt Đàm Giảo, còn cả lúc cô ấy ở cạnh Thẩm Thời Nhạn, giữa hai người luôn là bầu không khí xấu hổ.

Hoá ra là thế.

Một lát sau, tôi nhìn thấy Đàm Giảo ở bên phía đối diện đi ra, bên cạnh là Thẩm Thời Nhạn mặc đồng phục cảnh sát. Áo phông của cô ấy đã sớm bị đám chim mổ nát, trên người mặc chiếc áo sơ mi cảnh sát màu xanh, bỏ áo vào trong quần. Cách ăn mặc tuý ý nhưng vẫn rất đẹp. Không biết hai người đang nói gì, Đàm Giảo mỉm cười, nụ cười vô cùng đẹp đẽ mang theo chút đắc ý, đôi mắt dịu dàng nhìn anh ta. Thẩm Thời Nhạn cũng cười, khác hoàn toàn với vẻ nghiêm túc khi phá án, ánh mắt anh ta nhìn cô ấy cũng rất dịu dàng.

Thẩm Thời Nhạn mở cửa xe cho cô ấy, Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nhìn gì. Sương mù buổi đêm che khuất, cô ấy không nhìn thấy tôi, cứ thế ngồi vào trong xe.

Anh ta lái xe đưa cô ấy về nhà.

Tôi ném điếu thuốc trong tay, lái xe về tiệm.

Nghỉ hai ngày, trong tiệm có rất nhiều việc phải làm. Tôi dứt khoát thức thông đêm, đến tận sáng mới đi ngủ.

Cảm giác ngủ chả được bao lâu thì có người đập vào tôi: "Anh Ngộ, cô gái của anh lại tới rồi." Trong giọng nói mang theo ý cười. Tôi mở mắt ra, rèm cửa trong phòng bị kéo hết xuống, bên trong u ám. Anh bạn đập vào người tôi cũng đi ra ngoài. Một lát sau có người vén rèm lên, ánh sáng chiếu vào, đèn cũng được bật lên. Đàm Giảo cả người toả sáng, ánh mắt dịch chuyển, đứng ở cửa ra vào: "Anh còn đang ngủ sao? Cũng mười giờ rồi."

Vậy là ngủ được ba tiếng.

Tôi nhắm mắt lại, ngồi dậy: "Ừ, dậy rồi." Lúc này mới phát hiện khi
ngủ tôi chỉ mặc mỗi quần đùi, bên trên cởi trần, đắp mỗi chiếc chăn mỏng.

Tôi ngồi im không nhúc nhích, cô ấy kéo ghế ngồi xuống, liếc tôi rồi dời mắt đi: "Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào?"

Tôi đáp: "Tin xấu."

Cô ấy: "Anh quả nhiên là như vậy, thích đắng trước ngọt sau. Nghe cho kĩ nhé, tin xấu là vừa rồi Thẩm Thời Nhạn gọi điện cho tôi nói kết quả điều tra ADN của người kia không khớp với Chu Phụng Tiên. Nói cách khác, gã vốn dĩ không phải là Chu Thúc Vân. Hơn nữa pháp y còn phát hiện người này không phải bẩm sinh trí lực thiếu hụt, tinh thần gã thất thường là do thường xuyên bị bạo lực trong đầu tụ thành máu. Không giống như Chu Thúc Vân."

Tôi lắp bắp: "Vậy gã là ai?"

"Tôi cũng đã hỏi vấn đề này, kết quả anh thử đoán xem. Thẩm Thời Nhạn nói bọn họ phát hiện ADN của "gã" trùng khớp với một cậu bé người Giang Tô mất tích hơn hai mươi năm về trước, cha mẹ cậu ta không ngừng tìm kiếm, nhưng không tìm được. Tên thật của cậu ta là Hứa Tử Phong."

"Tại sao Hứa Tử Phong lại giúp Chu Thúc Vân báo thù?"

Đàm Giảo lắc đầu: "Bọn họ đều là trẻ em bị bắt cóc, có lẽ... có mối quan hệ rất sâu."

"Tin tốt là gì?" Tôi hỏi.

Đàm Giảo: "Anh xem này, chúng ta vốn cho rằng vụ án được phá, manh mối đứt đoạn, nhưng hiện tại vụ án này vẫn còn có ẩn tình, không phải là chúng ta có thể tiếp tục điều tra sao?"

Tôi gật đầu, im lặng không nói gì.

Cô ấy nhích đầu qua, hỏi: "Này, người anh em, đang suy nghĩ gì thế?"

Tôi không biết mình đã biến thành "người anh em" của cô ấy từ lúc nào. Vì thế tôi giơ tay lên, khẽ chạm vào mũi cô ấy, tức giận: "Gọi linh tinh gì đấy? Tôi đang nghĩ xem ai là Chu Thúc Vân thật sự."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện