Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 48


trước sau

Chương 48: Ô Ngộ (7.3)

Chỉ trong khoảng một phút, nòng súng màu đen nhắm ngay vào tôi. Trong đầu tôi trống rỗng, cũng chả còn gì để mất nữa, bắt lấy cổ tay Chu Thúc Vân, ra sức vặn. Tôi nghe thấy tiếng khớp xương gãy. Trong lúc hỗn loạn tôi và gã bốn mắt nhìn nhau. Người đàn ông trí lực có vấn đề này có hoảng sợ, có bi thương, có mờ mịt, cũng có chút giật mình.

"Đoàng."

Tôi chấn động, cúi đầu nhìn, gã cũng không kịp phản ứng, tay bóp cò súng. Lỗ máu xuất hiện trên ngực. Tay gã mềm nhũn, súng cũng rơi xuống mặt đất. Tôi đá súng ra xa, sau đó cởi áo vò thành cục đè lên lồng ngực gã.

"Hắn chết rồi! Chết rồi!" Dưới hố có người hoảng sợ nói.

Những con chim kia như thể biết rồi, soàn soạt vỗ cánh bay đi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đàm Giảo ở phía sau tôi ngơ ngác đứng một lát, cũng kiệt sức ngồi xuống: "Anh không sao chứ?"

Tôi đáp: "Không sao."

Người nhà họ Chu ở phía sau khóc hô: "Mau cứu chúng tôi ra! Mau lên!" Ở chân núi xa xa đã thấy được ánh đèn xe cảnh sát lập loè.

Chu Thúc Vân trước mắt tôi sắc mặt tái nhợt, không nhúc nhích, đôi mắt nửa khép nửa hở. Tôi đỡ gã: "Cố chịu đựng! Nói cho tôi biết những con chim kia từ đâu đến? Tại sao chúng lại nghe lời anh?"

Chu Thúc Vân lặng lẽ trợn mắt, hơi thở mong manh: "Chim... chim là có người cho tôi."

"Ai đưa cho anh?"

"Không... không thể nói." Gã thực sự câm miệng.

Tôi lại hỏi: "Người để lại tờ giấy cho Đàm Giảo có phải là anh không?"

Gã đáp: "Không... không biết... giấy gì... Đàm, Đàm... là ai?"

Gã chớp mắt rồi hôn mê. Tôi thử một chút, chỉ còn lại hơi thở vô cùng yếu ớt. Sau lưng vang lên tiếng bước chân cách đó không xa, là của cảnh sát. Tôi quay đầu nhìn Đàm Giảo, cuộc đối thoại vừa rồi cô ấy cũng nghe được. Ánh lửa chập chờn tiến vào trong con ngươi đen kịt của cô ấy.

Tôi ở trong Cục cảnh sát cả một đêm, rồi thêm một ngày.

Lúc
trời tối, tôi được thả ra. Tôi hiểu rõ có người nhà họ Chu ở đó, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, cảnh sát sẽ không làm khó tôi.

Vụ án liên hoàn này coi như được phá rồi.

Lúc được thả ra, tôi hỏi một cảnh sát: "Cô gái đi cùng tôi đến đây đâu rồi?" Anh ta đáp: "À, cô ấy vẫn chưa xong, có lẽ cũng nhanh thôi."

Tôi đứng ở cửa Cục cảnh sát, nhớ tới xe của Đàm Giảo cũng bị bọn họ mang về, phải điều tra chứng nhận thêm một lúc.

Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Hoa ở tiệm, bảo cậu ta mang xe máy đến cho tôi, kèm thêm hai mũ bảo hiểm.

Đàm Giảo luôn lái Audi, hôm nay cho cô ấy ngồi xe máy có lẽ cũng sẽ không bắt bẻ, còn cảm thấy mới lạ ấy chứ.

Tiểu Hoa nhanh chóng lái xe đến, tôi đuổi cậu ta về, đỗ xe ở ven đường bên Cục, châm một điếu thuốc, chờ cô gái của tôi ra.

Vừa rồi nghe nói Chu Thúc Vân được đưa đến bệnh viện không lâu thì qua đời. Vụ án cứ thế dừng lại, manh mối thần bí mà tôi và Đàm Giảo đang truy lùng cũng bị gián đoạn. Tôi cảm thấy vụ án này còn tầng tầng lớp lớp điểm đáng ngờ. Dựa vào mình Chu Thúc Vân làm được hết những chuyện này, không phải không có sức thuyết phục sao. Còn có những con chim kia khi Chu Thúc Vân chết chúng bay đi hết. Liệu chúng còn xuất hiện nữa không?

Đang tập trung suy nghĩ thì phía sau có hai người cảnh sát trẻ tuổi đi qua. Một người nói: "Moá, không nghĩ tới vừa rồi khi đội trưởng bàn giao với Thẩm Thời Nhạn, lại nói cô gái kia là bạn gái cũ của cậu ta."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện