Chương 59: Đàm Giảo (9.2)
Tôi nói tiếp: "Chu Thúc Vân từng chịu sự huấn luyện địa ngục của tập đoàn ăn trộm, từng lang thang, sống chết bao lần, nhưng gã vẫn muốn tìm về nhà. Đến mười tuổi, ông Chu trốn đứa con thứ ba lang thang này của mình như ôn dịch. Từ đó, mục đích sống của gã biến thành báo thù. Khi còn bé phát triển chậm chạp, nhưng thực ra gã rất thông minh, có chủ kiến. Gã tự gây dựng sự nghiệp, sau đó dùng thân phận con rể quý quay lại, đính hôn với em gái mình. Còn Hứa Tử Phong chỉ là một người bình thường, sống lâu trong kiếp ăn xin ở tập đoàn ăn trộm, bởi vì bị đánh đập, nên tổn thương trí lực. Có lẽ gã là bạn thân nhất của Ngôn Viễn, cũng là kẻ để cho Ngôn Viễn lợi dụng, đạo diễn ra màn kịch khiến người nhà họ Chu sợ khiếp vía, so với trực tiếp giết chết bọn họ thì hả giận hơn nhiều. Gã để cho vụ án bắt cóc năm đó tái diễn, để cho cha và anh mình phải lựa chọn, để cho bọn họ đối mặt với linh hồn đê hèn. Cuối cùng bất đắc dĩ gã đành phải tự ra tay, sau khi từ Cục cảnh sát về nhà, làm cho toàn bộ bọn họ hôn mê, sau đó nhốt vào tra tấn, chuẩn bị giết chết cả đám. Nếu chúng tôi và Thẩm Thời Nhạn không đuổi tới, hành trình báo thù của gã coi như viên mãn rồi."
Tráng Ngư yên lặng nghe, thở dài: "Trình độ này quá kinh khủng."
Tôi kể chi tiết: "Ngôn Viễn này cũng coi như trình độ cao, nhưng vẫn chưa phải là cao nhất. Muốn tôi kể cho cô chuyện còn bùng nổ hơn không?"
Tráng Ngư nói chắc chắn: "Không muốn!"
Nói đến cũng thú vị, hai chúng tôi tuy là bạn tri kỉ, nhưng khi sáng tác truyện lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Tôi vừa nghe đến những khái niệm khoa học viễn tưởng đã thấy đau đầu, còn cô ấy không sợ trời không sợ đất, ma quỷ xà thần cũng không sợ, nhưng hết lần này đến lần khác lại sợ những vụ án máu chảy đầm đìa. Đọc xong sợ tới mức ngủ không yên.
Cho nên chúng tôi đúng là trời sinh một đôi.
"Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
Cô ấy hỏi, "Để tôi an ủi linh hồn run rẩy sau khi sống sót qua tai nạn?"
Tôi định đồng ý, ai ngờ điện thoại báo có tin nhắn, ma xuỷ quỷ khiến tôi có dự cảm nào đó, lên tiếng: "Chờ một chút, đừng cúp máy nhé." Mở điện thoại ra xem, quả nhiên là Ô Ngộ gửi tới:
"Dậy chưa? Tranh thủ thời gian nói chuyện, bàn bạc chút manh mối."
Tôi quyết đoán nói với đầu dây bên kia: "Ngư, buổi tối tôi có việc, để hôm khác nhé."
Tráng Ngư khẽ cười: "Cô bận á, gần đây không viết lách, là nữ otaku không có bạn bè, cô có chuyện gì chứ?"
Tôi thản nhiên đáp: "Nhóc con như cô không hiểu được đâu."
"Đi gặp anh thợ sửa xe?" Cô ấy hỏi.
Trong lòng tôi khẽ dâng lên niềm vui: "Ừ."
"Á..." Cô ấy nói tiếp, "Có phải bị bắt rồi không, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn cô như của sói nhìn dê nhỏ ấy. Đàn ông à, phải thu hồi khẩu vị của anh ta vào, tư tưởng ngự tỷ của cô đâu rồi?"
Tôi im lặng, đè xuống sự vui mừng trong lòng, khẽ hỏi: "Cô để ý tới ánh mắt của anh ấy sao? Thật sự như sói muốn ăn tôi?"
Tráng Ngư: "Mợ nó! Bà đây không muốn nghe cô khoe khoang!"
"À, vậy cúp máy nhé."
"Chờ đã!" Tráng Ngư dừng lại một chút, "Vậy cô và cái tên cảnh sát hình sự đầu gỗ Thẩm Thời Nhạn thực sự không thể sao?"
Tôi mất hai giây mới đập vào lan can cười to, cố gắng nhịn xuống, bình tĩnh đáp: "Tôi và anh ta đã sớm không có gì rồi. Hoàn toàn không có khả năng. Hiện tại anh ta ở với ai cũng không liên quan đến tôi."
Giọng Tráng Ngư cũng rất bình thản "ừ" một tiếng.
Sau đó chúng tôi vô cùng ăn ý với niềm vui riêng cúp máy.
Tôi tưởng tượng đến sau này khi Thẩm Thời Nhạn trở thành em rể mình, hình ảnh bị Tráng Ngư mê hoặc đến thần hồn điên đảo dù cả người mệt nhọc, rõ ràng cảm giác cũng không tệ lắm.