Chương 60: Đàm Giảo (9.3)
Tôi nhắn lại: "Được."
Ô Ngộ nhanh chóng trả lời: "Vậy tối nay tôi đến đón cô."
Tôi suy nghĩ: "Buổi tối tôi mời, anh mời tôi mấy lần rồi."
Anh nhắn lại: "Ừ."
Tôi đột nhiên ý thức được hiện tại đang xảy ra chuyện gì. Cho nên đây xem như là cuộc hẹn đầu tiên giữa tôi và Ô Ngộ sao? Đền bù cho lần bỏ lỡ trên thuyền ấy.
Tôi chạy đến trước tủ quần áo, lục lọi một lúc lâu, cuối cùng chú ý tới mấy chiếc váy ngắn. Tôi nhớ tới có mấy lần tôi ăn mặc hơi mát mẻ chút, ánh mắt Ô Ngộ đều dán chặt vào tôi.
Đó là ánh mắt muốn ăn sạch tôi mà Tráng Ngư nói sao?
Tim tôi đập không yên. Tôi lấy ra chiếc váy ngắn màu xanh đậm và một chiếc áo phông, còn phải đến tiệm gội đầu, gần đây dãi nắng dầm mưa, gió tanh mưa máu, y như đàn ông, chả xinh đẹp chút nào, đi thêm đôi xăng đan, rõ ràng có thêm chút gợi cảm.
Còn phải chọn nhà hàng nữa, không thể quá cao cấp, đây không phải đang nhấn mạnh khoảng cách hiện tại giữa anh và tôi sao? Tiệm ăn ruồi nhặng cũng không thích hợp cho hẹn hò. Tôi phải suy nghĩ thật kĩ? Còn gì nữa không nhỉ?
Tôi nhớ tới ánh mắt mỗi lần dường như muốn vùi vào bụi rậm, nặng nề không nhìn thấu của anh, còn cả nhiều khi anh thể hiện sự lạnh lùng xa cách. Tôi từng muốn hỏi anh, anh lại nói: Vậy thì đừng hỏi.
Song tôi rất muốn biết chuyện có liên quan đến anh.
Tâm tư vốn tung tăng như chim sẻ dần trở nên chùng xuống. Trước kia tôi tìm thông tin về Ô Ngộ, nhưng không thu hoạch được gì.
Tôi ngồi vào trước máy tính, đánh một cái tên:
Ô Diệu.
Đúng vào tầm chạng vạng, Ô Ngộ đứng bên dưới chờ tôi. Một người, một xe, một điếu thuốc. Đến gần tôi phát hiện anh cũng đã thay áo phông và quần jean sạch sẽ. Tấm băng vải trên đầu đã bị bỏ đi thay bằng băng gạc.
Thấy tôi đi đến, anh dập thuốc, đưa mũ bảo hiểm cài bên xe gắn máy cho tôi.
Tôi nói: "Không muốn đội, nóng lắm."
Vì thế anh treo mũ bảo hiểm về chỗ cũ, ánh mắt liếc qua người
tôi. Tôi giả vờ không để ý, đôi chân lộ ra ngoài lập tức cảm nhận được hơi nóng.
Anh leo lên xe, tôi giữ váy ngồi lên, quen thuộc vịn vào eo anh. Anh thoáng né ra, tôi nhìn băng gạc ẩn hiện dưới áo phông của anh, mới nhận ra vội bám lấy lưng anh.
Là vết dao Chu Thúc Vân đâm ngày đó.
"Tốt hơn chưa? "Tôi hỏi.
"Hơn nhiều rồi." Anh đáp, "Đi đâu ăn cơm?"
Tôi đưa địa chỉ đã sớm tra trên di động cho anh xem. Trí nhớ của anh rất tốt, chỉ nhìn lướt qua gật đầu: "Tôi biết ở nơi nào rồi."
Lúc này, anh đi xe rất ổn định cũng rất chậm, qua một lúc lâu chúng tôi mới tới cửa nhà hàng. Cửa không lớn lắm, nhưng bên trong rất rộng, còn có nhiều gian riêng. Tôi cảm thấy tự hào vì mình lựa chọn linh hoạt.
Chúng tôi chọn lấy một gian giữa ngồi xuống. Lán dựng từ trúc, khá mát lạnh. Cửa ra vào treo một tấm vải nhuộm, ngăn cách với bên ngoài. Bàn đều là mây tre được nhuộm đen nhánh. Tôi cầm thực đơn: "Chúng ta gọi món đi."
Ô Ngộ gật đầu.
Trên đỉnh đầu lắp một chiếc đèn, đôi mắt kia càng tối hơn. Tóc đen mắt đen áo đen, người đàn ông cường tráng, đẹp trai khiến người ta mê hoặc.
Chờ lúc đồ ăn được mang lên, tôi hỏi: "Vết thương trên người anh thế nào, cho tôi xem đi?"
Tôi thề lúc nói lời này không có suy nghĩ nào hết, nhưng anh liếc tôi, đáp: "Cô muốn xem?"
Buổi tối đẹp đẽ yên tĩnh khiến lòng tôi cũng trở nên tĩnh lặng, rõ ràng chuyện này rất rối bời, nhưng vẫn chỉ yên lặng như vậy.
"Ừ."
"Lại đây." Anh nói.