Chương 62: Đàm Giảo (9.5)
Anh vừa định đứng dậy thì tôi không nhịn được nữa.
Tôi bắt lấy cánh tay anh, anh đột nhiên quay đầu nhìn tôi. Tôi cảm thấy lửa giận trong lòng đã đốt tới cổ họng rồi, còn có chút uất ức vô cớ, hốc mắt nóng lên. Tôi hỏi: "Rốt cuộc là anh có ý gì? Hôn rồi không có tính toán gì hết sao? Trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Đương nhiên cũng không phải là tôi thích anh, cũng chẳng phải tôi hôn anh..."
Trong mắt anh dấy lên ngọn lửa màu đen.
Những lời còn lại của tôi bị ngăn trong miệng. Anh ôm lấy tôi, bọc tôi trong ngực, lần này hôn ra sức hơn nhiều. Đầu lưỡi anh đi vào, thật sự như Tráng Ngư nói là như sói muốn quấy nhiễu thế giới của tôi đến long trời lở đất. Nhưng không hiểu sao tôi lại muốn khóc, nước mắt nhanh chóng đảo quanh hốc mắt. Tay anh để phía sau lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo sự dịu dàng nào đó. Anh hôn đến mức tôi không thở nổi, chờ lúc tôi lấy lại được ý thức, anh đã ôm tôi lên đùi, tay cũng bị anh bắt lấy, không ngừng hôn.
Cho đến khi nhân viên phục vụ vén rèm lên, anh mới thả tôi ra. Tôi vội rời khỏi đùi anh, nhưng anh vẫn cầm lấy tay tôi không thả ra, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt hơi đỏ.
Nhân viên cười xấu hổ đi ra, anh vẫn kéo tay tôi, tôi hỏi: "Có ý gì?"
"Đàm Giảo." Anh nói, "Tôi thích em, đây chính là suy nghĩ trong lòng tôi. Em hiểu rõ, tôi không thể che giấu được. Mọi hành động của em đều khiến tôi cảm thấy đáng yêu, cảm thấy là người phụ nữ trong lòng tôi. Song tôi không có cách nào mở miệng muốn em ở bên. Không ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi không thể nhận lời em, tôi còn có... việc phải làm, nó còn chưa xong. Tôi thậm chí... sẽ không ở lại Đại Ly quá lâu. Tôi không có cách nào ở bên em, tôi không thể làm lỡ em."
Tôi nghe thấy vừa vui vừa sợ, sau khi nghe xong trong
lòng lại chùng xuống, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, miễn cưỡng giữ vẻ không thèm để ý: "Chuyện anh nhất định phải làm là vụ án của Ô Diệu sao?"
Ô Ngộ thả tay tôi ra, lần mò mấy cái mới lấy được điếu thuốc, cúi đầu ngậm thuốc châm, ra sức hút mấy ngụm, không nói lời nào.
Trước kia tôi chỉ tìm thông tin về Ô ngộ trên mạng, cho nên không phát hiện được gì, nhưng bây giờ cuối cùng tôi đã biết trên người anh xảy ra chuyện gì. Là chuyện gì đã khiến thiên chi kiều tử này rơi từ trên mấy xuống, đánh cho anh biến thành bộ dáng ên tĩnh nhuộm khói lửa bùn đất hiện tại.
"Tôi đã đọc tin tức trên mạng." Tôi nói, "Có lẽ là khoảng một năm trước, cũng chính là một tháng sau khi chúng ta rời thuyền, Ô Diệu gặp phải... sát thủ liên hoàn, hơn nữa vô cùng tàn nhẫn biến thái. Cô bé là mục tiêu thứ năm bị giết chết." Tôi dừng một chút, khó mà nói rõ, "Một tháng sau, mẹ anh bởi vì quá đau lòng, bất ngờ ngã xuống nước qua đời. Chính là trong thời gian ngắn ngủi như vậy, anh mất đi tất cả."
"Đàm Giảo, đừng nói nữa." Anh nói, "Đều qua cả rồi."
Hoá ra vết thương kia vẫn còn rất sâu trong lòng anh, hoàn toàn chưa bao giờ khỏi.
"Anh từ bỏ công việc, thân phận, tiền đồ, suốt một năm nay tìm kiếm hung thủ sao?" Nước mắt tôi từ từ trào ra, "Nhưng không sao hết. Em sẽ ở bên anh tìm hung thủ. Nếu như anh rời khỏi Đại Ly, em cũng có thể chờ anh."
"Em không hiểu đâu." Anh chậm rãi nói, "Chỉ có chuyện này xảy ra trên người mình mới biết được sẽ vĩnh viễn không có ngày chấm dứt."
Tôi không nói ra lời. Tròng mắt tôi đỏ au, có lẽ anh cũng vậy chăng?