Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 63


trước sau

Chương 63: Đàm Giảo (9.6)

"Cho nên hai chúng ta cứ như vậy thôi sao?" Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình.

Ô Ngộ nhìn tôi, đó là ánh mắt khắc sâu vô cùng kiên định. Anh nói: "Còn chưa điều tra rõ bí mật trên thuyền. Tôi cảm thấy sẽ còn chuyện xảy ra. tôi sẽ cố gắng bảo vệ em, sẽ không để cho em xảy ra bất trắc gì."

Tôi hít mũi: "Bởi vì anh là người chính trực không vụ lợi cho nên muốn bảo vệ những đứa trẻ kia, bảo vệ em sao?"

Anh im lặng, thấp giọng chậm rãi nói: "Không, là vì tình yêu."

Tôi ngẩn ngơ, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng anh vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh như nước kia, giống như anh nói người như anh vĩnh viễn sẽ không có cuối cùng. Tôi bắt lấy tay anh: "Anh không thể như vậy, anh cho rằng mình là ai chứ? Anh bởi vì tình yêu bảo vệ em, nhưng anh không dám ở bên em! Anh sợ liên luỵ đến em, sợ mất đi em! Em không chấp nhận! Nếu không sau này đừng gặp mặt nữa! Tương lai có em có mệnh hệ gì thì em tự gánh lấy! Tuyệt đối không cần anh lo!"

Anh lật tay cầm chặt tay tôi, bờ môi mấp máy vài lần, tôi hi vọng anh không kìm lòng được biết bao, giống như vừa rồi vậy, nhưng ánh mắt anh thu lại, cuối cùng thấp giọng quát: "Ở bên em sao? Nếu hắn cũng để ý đến em thì sao?"

Tôi sững sờ.

Anh của lúc này khiến tôi cảm thấy như bị dồn vào đường cùng, cuối cùng mắt anh đã thực sự đỏ lên, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng dứt khoát nhìn tôi: "Tôi luôn tự cho là mình thông minh. Sau khi Ô Diệu gặp chuyện không may, tôi thề nhất định phải bắt lấy hắn... nhưng một năm đã trôi qua, tôi tìm khắp trời nam đất bắc mà không thấy bất cứ nơi nào có dấu vết của hắn. Tôi thậm chí có đôi mắt siêu phàm hơn người thường, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Hắn là tội phạm cao thủ chân chính, không xác định
được giới tính. Tôi cũng cảm nhận được hắn nhất định nhận ra tôi luôn đuổi theo hắn... Thế nên nếu như hắn phát hiện ra em thì làm sao? Em và Ô Diệu..." Tay anh cách má tôi một tấc, "Giống y hệt những nạn nhân kia."

"Đàm Giảo, tiếp tục sống cuộc sống đại tác gia của em, vui vẻ, yên ổn." Anh nói, "Hôm nay trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, suốt đêm không ngủ. Đời người có rất nhiều chuyện bất lực, không thể dự đoán trước được. Em không thể rơi xuống hố giống tôi, nghe lời, tôi sẽ trông chừng em."

Đêm đó, một mình tôi khóc thầm thật lâu, thật sự không thể ngừng được.

Lúc nửa đêm, tôi bò dậy, nhìn vầng trăng sáng tỏ trên trời, nghĩ thầm thực ra tôi chưa từng biết rõ dáng vẻ chính thức của tình yêu.

Là ngọt ngào viên mãn sao? Hiện tại tôi biết rõ không phải rồi.

Đó là không trọn vẹn, cầu mà không được sao? Không, sao tôi có thể cứ thế từ bỏ chứ.

Tôi lật lịch, tính thời gian, phát hiện từ hôm chúng tôi gặp lại đến nay vừa đúng mười lăm ngày, tròn nửa tháng.

Mới nửa tháng làm sao không bỏ được xuống chứ? Dù anh đã từ chối tôi, nhưng trong lòng vẫn xuất hiện suy nghĩ không thể từ bỏ ư?

Tôi thực sự không biết cái gì là tình yêu nữa.

Tôi chỉ biết hiện tại khi tôi nghĩ lại nửa tháng nay mỗi giờ mỗi phút, từng ly từng tí chúng tôi ở bên nhau, khoảng thời gian nhìn như tầm thường, nhưng gan ruột nóng hổi, nó đều là tình yêu.

Tôi đã rơi vào trong hố sâu của Ô Ngộ rồi, nhưng anh lại không muốn ở bên tôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện