Chương 70: Ô Ngộ (9.3)
Mặc dù tự bản thân đều cảm thấy hi vọng xa vời này là đang lừa chính mình.
Tôi biết tiếp theo nên làm gì. Thu dọn xong hành lý, xin quản lý từ chức. Anh ta vốn là một người bạn của bạn, cũng biết kinh nghiệm của tôi, cho nên trước nay luôn khoan dung. Chỉ nói: Nếu xong việc không có nơi để đi thì có thể quay lại bất cứ lúc nào. Kỹ thuật của cậu tốt, làm ở đâu cũng là giỏi nhất. Tôi nói: Vâng. Tôi ngồi xe buýt đến nhà ga, lên chuyến tàu đầu tiên tới Tô Châu.
Tôi ở lại đó mười ngày.
Tôi tìm kiếm lần nữa con phố Ô Diệu mất tích, còn cả người kia, đi đến từng nơi hẻo lánh. Lúc tôi đi tìm Lão Đinh đội trưởng đội cảnh sát hình sự phụ trách vụ án, bọn họ vẫn áy náy mà bất đắc dĩ: "Xin lỗi Ô Ngộ, chúng tôi chưa từng từ bỏ tìm kiếm. Nhưng người kia đã biệt tăm, không tìm được em gái của cậu, công việc của chúng tôi vĩnh viễn không dừng lại."
Tôi bồi hồi đứng tại đầu đường không người đêm khuya, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trăng ở Tô Châu cũng vẫn ngời sáng như Vân Nam. Tôi đứng trong góc hút thuốc, đột nhiên nhớ tới giọng nói kia, cô ấy nói: Chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, chữ Giảo trong trăng sáng.
Cô ấy không biết từ lần gặp đầu tiên tôi đã yêu mến cô ấy rồi. Sau khi mẹ và Ô Diệu đi xa, tôi từng sa đoạ. Tôi bỏ buổi lễ tốt nghiệp, tôi không có cách nào đi làm công việc an ổn mà mọi người ao ước. Tôi bắt đầu hút thuốc, uống rượu. Con người tốt nghiệp ưu tú nhất trong Viện như tôi đêm khuya sẽ ôm đầu im lặng khóc.
Ngày Ô Diệu xảy ra chuyện không may đã từng gọi điện thoại hỏi tôi có thể cùng đi mua quần áo để con bé tham gia phỏng vấn. Hôm ấy tôi đang làm luận văn quan trọng, nếu như làm xong sau này sơ yếu lý lịch của tôi sẽ càng
thêm sáng chói. Vì thế tôi từ chối Ô Diệu, đưa tiền cho con bé, bảo nó tìm cô gái khác đi cùng, dù sao tôi cũng không biết chọn quần áo.
Song con bé lại đi một mình.
Sau đó tôi thường xuyên nhớ tới cô gái kì lạ trên thuyền kia. Cô ấy nói với tôi: Có lẽ anh bần hàn, chăm chỉ, tự gò bó, thông minh lại có dã tâm, nhưng người còn sống không thể sống quá có mục đích, ích kỷ. Nếu không tương lai anh sẽ mất đi... hơn nữa là đồ vật anh quý trọng nhất, lúc đó anh có hối tiếc cũng không kịp.
Sau đó những lời nói của cô ấy đã trở thành ý nghĩa trong sinh mệnh của tôi.
Nó mang ý nghĩa châm ngôn và khiển trách nào đó.
Sau mấy ngày tôi rời khỏi Đại Ly, Tiểu Hoa gọi điện thoại cho tôi: "Anh Ngộ, hôm qua anh vừa đi thì có cô gái tới tìm anh."
Tôi hỏi: "Ai?"
Tiểu Hoa mỉm cười: "Một cô gái rất đẹp rất thuần khiết, lái xe Audi màu cam. Anh có quen không?"
Tôi biết cậu ta thừa nước đục thả câu trêu chọc, biết ngay là Đàm Giảo.
"Cô ấy... có nói gì không?"
Tiểu Hoa: "Cô ấy hỏi anh đi đâu, khi nào quay lại. Còn hỏi anh làm việc ở đây bao lâu rồi. Anh Ngộ, nói thật đi, anh và người đẹp ấy đã tiến triển đến đâu rồi?"
Tôi không để ý đến lời lải nhải của cậu ta, cúp máy. Trong đầu hiện lên dáng vẻ của Đàm Giảo. Cô ấy có khuôn mặt thanh tú như ánh trăng, đôi mắt đong đầy nước. Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng hình dáng cô ấy trong đầu.
Những ngày đó, cô ấy không còn gọi điện thoại, cũng không nhắn tin cho tôi nữa.
Trong lòng tôi bình tĩnh, đây chính là kết quả tôi mong muốn.