Chương 74: Đàm Giảo (10.3)
Sau khi tạm biệt Tráng Ngư, tôi lái xe đi dạo trên đường. Nghĩ đến cô ấy nói "nơi kì lạ", trong lòng có chút sợ hãi.
Đối với một trạch nữ như tôi mà nói, đây đúng là vấn đề khó khăn, ngoài thỉnh thoảng du lịch ra, tôi gần như toàn ở nhà, thư viện và nhà hàng, đó là ba điểm trên đường thẳng sinh hoạt.
Chẳng lẽ trong một năm tôi mất đi trí nhớ kia, đã đi đến nơi kì lạ nào đó mà tôi không biết?
Không.
Trong lòng tôi xuất hiện một ý nghĩ rõ ràng, chính là chiếc thuyền kia.
Bằng chứng là trí nhớ của tôi, đôi mắt của Ô Ngộ và khả năng điều khiển bầy chim thần kì của Ngôn Viễn. Nếu lực lượng vũ trụ thần bí này thực sự tồn tại thì có thể bẻ ngoặt dòng thời gian rồi, tạo thành ảnh hưởng kì quái cũng không có gì lạ.
So với chuyến du lịch kia thì càng phù hợp hơn.
Rốt cuộc mấy ngày về sau trên thuyền chúng tôi đã đi đâu, gặp ai?
Vô thức tôi nghĩ đến chuyện nhanh chóng nói suy luận của Tráng Ngư cho Ô Ngộ. Sau đó trái tim vốn căng thẳng của tôi lập tức giống như khinh khí cầu bị đâm thủng, xẹp lép. Có gì hay để nói chứ? Anh đã đi, không quay đầu lại rồi. Tôi còn thương lượng chuyện vũ trụ cái rắm với anh.
Tôi rầu rĩ lái xe về nhà, bất giác lại chạy đến ngoài tiệm sửa xe. Tôi dừng bên đường, lặng lẽ nhìn qua. Chẳng bao lâu sau khi thấy cửa tiệm có mấy lốp xe được ném ra, có loại cảm giác thân thiết nhức nhối.
Anh đã rời đi hơn mười ngày trước, bọn họ nói anh đã từ chức đi mất rồi.
Còn tôi thực sự thất tình rồi.
Tôi lái xe đến cửa tiệm, một nhân viên ra chào đón: "Người đẹp, có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Rửa xe."
Cậu ta: "À, cửa tiệm vừa mới khai trương, có muốn đăng kí thẻ thành viên không?" Lời mời chào y hệt với lần đầu tôi đến đây. Tôi mỉm cười: "Không cần, tôi làm thẻ rồi." Nhưng tìm trong túi một lúc lại không thấy cái thẻ kia đâu.
Nhân viên hơi khó xử: "Cô à, thẻ ở tiệm chúng tôi không có tên, không mang thẻ..."
Tôi hơi phiền não: "Được rồi, tôi trả tiền mặt, rửa đi."
Bọn họ bắt đầu rửa xe, tôi đứng ở bên đường đối diện, nhìn phương xa, ánh nắng chiều chiếu xuống thành thị, vô cùng dịu dàng yên lặng. Lòng tôi dần trở nên bình tĩnh, bước trên đôi giày cót gót hiếm khi đi, xuôi theo đường biên chật hẹp, tay để sau lưng, bước từng bước một.
"Anh Ngộ." Loáng thoáng trong tiệm có người gọi.
Lỗ tai của tôi giống như bị người đâm một cái. Tôi dừng bước, có lẽ là
nghe nhầm rồi.
Tôi ngẩng đầu.
Gió thổi ào ào trên bầu trời, ánh nắng chiều bên dưới bầu trời xanh, một người đàn ông đứng ở cửa tiệm, mặc chiếc áo ba lỗ tôi quen thuộc, quần jean, ngón giữa cầm điếu thuốc. Cách khá xa, tôi không thấy rõ mặt anh, nhưng vẫn phân biệt được lờ mờ dựa vào mái tóc ngắn hơn, trên cổ dính chút mồ hồi.
Anh cũng nhìn về phía tôi.
Ánh mắt của anh là 6.0, lúc này có thể nhìn thấy rõ được cả lỗ chân lông trên mặt tôi.
Cơ thể tôi hơi nghiêng, nhảy xuống khỏi đường biên, tư thế vừa ngốc nghếch vừa chật vật. Trong khoảnh khắc yên tĩnh như vậy mà lòng tôi lại như chìm sâu trong vò rượu đắng, vừa ướt lại vừa nặng vừa chát, không tìm thấy lối ra.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, lại trông thấy anh, Tiểu Hoa và một nhân viên khác rời khỏi cửa tiệm đi về phía tôi. Tiểu Hoa nói: "Anh Ngộ, cuối cùng anh đã về rồi. Phải ăn một bữa mời khách nhé!" Một người khác nói: "Đúng vậy, anh Ngộ, chuyện của anh thế nào rồi?"
Giọng của Ô Ngộ rất thấp, tôi không nghe được anh nói gì.
Bọn họ băng qua con đường đối diện. Tôi không biết có phải anh nói gì với bọn Tiểu Hoa hay không, mà bọn họ rõ ràng nhìn thấy tôi nhưng không lên tiếng, chỉ quan sát tôi mấy lần rồi đi theo anh.
Ô Ngộ không nhìn tôi. Có phải anh cũng cảm thấy tôi quá bám dính, cho nên không thèm nhìn tôi.
Anh không nhìn tôi.
Sau khi xe rửa xong, tôi lái xe, suy nghĩ không ngừng hỗn loạn. Trong đầu nhiều lần hiện lên dáng vẻ vừa rồi của anh, cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng, như thể nụ hôn hơn mười ngày trước kia chỉ là cảm giác của tôi.
Tôi nghĩ, được lắm, nhìn anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề bị quấy nhiễu. Đàn ông quả nhiên quyết đoán, nhẫn tâm hơn so với phụ nữ.
Tôi cũng phải bình tĩnh lại, không cần nghĩ đến chuyện này nữa.
Tôi nghĩ sau này mình cũng không nên nghĩ đến anh nữa.