Chương 76: Ô Ngộ (10.2)
"Anh Ngộ!"
"Anh Ngộ, anh Ngộ!"
Có lẽ bọn Tiểu Hoa cũng phát hiện ra sự khác thường giữa tôi và Đàm Giảo, càng hưng phấn cố ý nhìn về phía Đàm Giảo gọi tên tôi, dẫn tới sự chú ý của những khách hàng khác. Sắc mặt Đàm Giảo bình thản, nhưng bên tai đã ửng hồng.
Tôi lên tiếng: "Ai cho hai người trêu cô ấy?"
Bọn Tiểu Hoa lập tức ngừng lại.
Cô ấy cúi đầu.
Đồ nướng vừa được bưng lên, ăn vào như nhai sáp nến. Tôi muốn nhìn cô ấy, nhưng không thể đến gần. Có lẽ chúng tôi trở thành hai người im lặng nhất trong quán nướng này.
Tôi không nghĩ tới đúng lúc này lại nhận được điện thoại của giáo sư thời đại học.
Giáo sư Trần là Phó chủ nhiệm viện lúc tôi học Thạc sĩ, đối xử với tôi cũng rất tốt. Trong lúc kinh tế tôi khó khăn, ông mang theo tôi làm hạng mục chia hoa hồng, vượt qua giai đoạn đó. Tôi cũng luôn rất cảm kích ông, chỉ là sau khi trong nhà xảy ra chuyện không may, tôi rời khỏi trường học, cũng ít liên lạc với ông.
Mấy tháng trước nghe nói nhà tổ của ông ở quê xảy ra chuyện, hình như là hoả hoạn, nhiều người mất mạng. Trong ngày nhận được tin tức, tôi đã muốn liên lạc với ông, nhưng sau đó lại không được. Nghe đồn là ông đã từ chức, mang theo con gái duy nhất quay về quê ở Vân Nam.
Cho nên lúc này, tâm trạng tôi khá xúc động: "Giáo sư Trần, gần đây thầy có khoẻ không?"
Giọng nói của ông hình như già đi hơn rất nhiều, cũng vô cùng ảm đạm: "Ô Ngộ, thầy rất khỏe. Mấy hôm trước thầy mới biết em cũng đã rời khỏi trường học, từ chức. Bây giờ em sống thế nào?"
Tôi đáp: "Khá tốt à, em đã tự mình tìm được cách sống mình muốn."
Giao sư Trần thoáng cười: "Cách sống mình muốn? Ha ha... cũng tốt, cũng tốt."
Tôi giật mình.
Bọn Tiểu Hoa bên cạnh cũng châu đầu ghé tai qua: "Giáo sư? Anh Ngộ còn quen giáo sư sao?" "Nhất định là giáo sư trong trường bộ đội đặc chủng rồi..." Tôi không quan tâm tới bọn họ, tiếp tục nói chuyện điện thoại, đồng thời nhìn về phía sau bọn họ. Đàm Giảo bên kia cầm xiên cánh gà, đôi mắt mở to, chạm vào ánh mắt tôi, lập tức cúi đầu.
Lúc này giáo sư Trần hỏi:
"Ô Ngộ, hiện tại em đang ở đâu?"
Tôi đáp: "Ở Vân Nam ạ."
Giáo sư Trần: "Tốt quá, thầy cũng ở Vân Nam, Lịch Huyện là quê của thầy."
Chúng tôi lại cách gần đến vậy, Lịch Huyện ngay cạnh thành phố Đại Ly, nói thẳng ra thì cùng thuộc một tỉnh. Tôi nói: "Giáo sư, em ở cũng gần đây, ngày mai sẽ đến thăm thầy."
Giáo sư Trần dường như cũng khá vui: "Được, em sẵn lòng tới... thầy... còn có chuyện xin nhờ em."
"Thầy cứ việc nói ạ."
"Em tới cũng nhìn Như Anh một chút, tốt nhất là có thể ở với con bé mấy ngày. Em biết đấy trước kia con bé thích nhất là em. Sau khi trong nhà gặp chuyện không may, cơ thể của con bé không được tốt lắm, tính cách cũng trở nên hướng nội hơn, không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn kết bạn. Tiếp tục như vậy, thầy sợ con bé sẽ huỷ hoại chính mình. Trước kia con bé nghe lời em nhất... em giúp thầy khuyên nhủ nó có được không?"
Cái tên Trần Như Anh này nghe thật xa lạ với tôi. Trong đầu tôi dần dần mới hiện lên dáng vẻ cô gái kia. Cô ta là con gái độc nhất của giáo sư Trần, lúc ấy đối với những học sinh nghèo chúng tôi lả tiểu thư chân chính. Cô ta vui vẻ chạy đến phòng thí nghiệm của giáo sư chơi, còn luôn đi theo đằng sau tôi. Khi đó cô ta luôn mặc bộ đồ trắng, thanh thuần lại hoạt bát, dường như được tất cả mọi người trong viện ưa thích.
Tôi hoàn toàn phát hiện ra tình ý của cô ta, nhưng cô ta không phải là tuýp người tôi thích. Dù giáo sư Trần nhiều lần cố ý tác hợp, nhưng tôi vẫn cố ý giữ khoảng cách. Sau đó giáo sư Trần có lẽ cũng hiểu tâm ý của tôi, không nhắc đến nữa. Cô ta vẫn thích kề cận tôi, nhưng tôi bận rộn nhiều việc, cô ta cũng không thể bám mãi được.