Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 77


trước sau

Chương 77: Ô Ngộ (10.3)

Chỉ là có một số lần tôi dẫn Ô Diệu đi ăn cơm, cô ta cũng muốn đi theo. Ô Diệu không thích cô ta, hai người không ngừng tranh cãi. Có một lần Ô Diệu còn khiến Trần Như Anh tức giận bỏ đi. Lúc ấy Ô Diệu hỏi tôi: "Anh không đuổi theo à?" Tôi nói: "Tại sao phải đuổi theo? Cũng chả phải anh muốn cô ấy đi cùng." Ô Diệu nghe xong vui vẻ, ôm cánh tay tôi: "Vậy là được rồi. Anh, cái loại chị gái xinh xắn bạch liên hoa này không thích hợp với anh đâu. Em không muốn chị ta làm chị dâu đâu."

Tôi cười: "Vậy em muốn có chị dâu như thế nào?" Ô Diệu suy nghĩ: "Thành thật, thẳng thắn, không cổ hủ, biết thông cảm, chăm sóc, đau lòng cho anh, chứ không phải loại thích lãng mạn ngốc nghếch như cô Trần này."

Chuyện cũ giống như ngọn đèn, mê mang vàng vàng, trong tích tắc bao phủ lấy tôi. Tôi ngẩng đầu, xuyên qua những bóng dáng mờ nhạt, thấy Đàm Giảo trong đám người.

Dáng vẻ cô ấy dịu dàng sáng ngời dưới ánh đèn. Tôi biết rõ cô ấy đang nghe lén, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng nhai của cô ấy. Đồ trên bàn đã bị cô ấy tiêu diệt hơn nửa. Lúc này tay trái cô ấy cầm cốc bia, tay phải cầm xiên mực, khoé miệng còn dính dầu, đôi mắt đẹp liếc xéo tôi. Trong giây lát, ánh mắt lại trốn tránh tôi.

Sự đắng chát lan tràn trong lòng, tôi nhìn cô ấy nghĩ đến những lời Ô Diệu từng nói lại khẽ cười.

Tôi lại hỏi: "Giáo sư, sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy?"

Giáo sư Trần im lặng một lúc mới lên tiếng: "Con bé tận mắt nhìn thấy mẹ, bà, cô... đều bị chết cháy."

Tôi cảm thấy rầu rĩ.

Ngoài ra còn có một chuyện nữa.

Lúc ấy công việc của tôi bận rộn, muốn dẫn Ô Diệu đi ra ngoài du lịch, "Mỹ Nhân Điền" còn do giáo sư Trần đề cử với tôi ấy. Sau đó tôi mới biết Trần Như Anh và mẹ cũng đăng kí.

Bọn họ cũng lên thuyền.

Sau đó, trong nhà bọn họ cũng xảy ra chuyện.

Nếu là lúc trước tôi sẽ không liên tưởng gì, nhưng hiện tại... nhà bọn họ gặp chuyện không may, có thể có liên quan đến bí mật trên con thuyền kia
hay không? Tôi phải đi gặp Trần Như Anh.

Tôi nói: "Giáo sư, ngày mai em sẽ tới thăm thầy và Như Anh."

Cúp máy, thấy hai người Tiểu Hoa đều cười nhìn tôi. Một người nói: "Anh Ngộ, Như Anh là tên phụ nữ nhỉ? Nhắc tới là anh cười ngay."

Tôi mỉm cười khi nhắc đến Như Anh lúc nào chứ?

Người kia nói: "Người phụ nữ anh Ngộ vừa nghĩ tới không phải là cô ấy đấy chứ?"

Tôi không để ý đến bọn họ, trong đầu còn đang nghĩ đến chuyện trên con thuyền kia. Trong lúc đó chợt nghư thấy giọng Đàm Giảo lạnh lùng gọi nhân viên phục vụ: "Phục vụ, đóng gói, tính tiền!"

Tôi lập tức ngẩng đầu, sắc mặt cô ấy vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tập trung tại một chỗ, không liếc về phía tôi. Nhận lấy hộp và tiền thừa, cô ấy cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Tôi nhìn theo cô ấy đi xa, vứt xiên nướng trong tay xuống, cúi đầu cầm điếu thuốc, cũng không muốn nói chuyện với ai, dùng sức rít mấy hơi. Bọn Tiểu Hoa nói thầm: "Sao cảm giác sai sai? Có phải người đẹp kia tức giận nên bỏ đi không? Chẳng lẽ là ghen à?"

Tôi nhìn chằm chằm vào khói bốc lên, tâm phiền ý loạn.

Sáng hôm sau, khách trong tiệm không nhiều lắm, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi đang sửa một chiếc xe, có người đập bả vai tôi.

Tôi đang ngồi xổm trên mặt đất quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hoa sâu xa cười: "Anh Ngộ, có người làm thẻ VIP 800 tệ rửa xe, thẻ VIP đó! Nhưng là chỉ định anh rửa xe, anh xem..."

Tôi nói: "Không rảnh."

Tiểu Hoa: "Cô Đàm ngày hôm qua cũng không được sao?"

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo đứng ở cửa, lưng quay về phía mặt trời, yên tĩnh thướt tha. Tim tôi như bị thứ gì đó đập vào, cờ lê trong tay cũng không ném đi, đứng dậy đi về phía cô ấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện