Thôn này không lớn,
hơn nữa người nào cũng biết tài tử, vì thế, khi tài tử xuất hiện mà cả
người đầy lông gà, hơn nữa trong lòng còn ôm một con gà, ánh mắt của mọi người đều bị tài tử cướp mất rồi. Bởi vì tài tử thật lóa mắt, người
khác ngược lại không chú ý đến sẹo ca với khuôn mặt dữ tợn.
Nhưng mà, dầu gì ta cũng là nữ chính, ánh mắt mọi người cho ta cũng không ít.
Tài tử thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, quẫn bách đỏ mặt. Hắn sốt ruột
kéo ta, đi đến một nhà nuôi gà mà hắn quen biết, tạm thời để gà ở chỗ đó rồi đi tìm một chỗ để chỉnh lý lại cả người. Chờ đến khi hắn cảm thấy
toàn thân đều sạch sẽ, mới dắt ta đi dạo phố.
Chỉ là, tuy hắn
sạch sẽ ở mặt ngoài, nhưng bởi vì chưa về nhà thay quần áo nên trên
người hắn vẫn mang mùi hương đặc trưng của lông gà.
Tài tử hẳn là phải cảm ơn sẹo ca, nếu không phải ngày ngày hắn đều tắm cho gà, không
cho nó đại tiểu tiện bừa bãi, cũng không nuôi nó béo phệ, mùi này cũng
sẽ không thể nhạt như vậy. Nhưng mà, tuy nhạt mùi, nhưng cũng không khó
đoán. Tài tử bình thường đều mang theo "Hương cỏ xanh phong độ của người trí thức" lần đầu tiên mang theo mùi lông gà, không thể không thấy xấu
hổ.
Sẹo ca thì khác, hắn vốn không thèm để ý trên người mình có vị gì, chính là một hán tử qua quýt.
Sẹo ca thấy biểu hiện của tài tử, vô cùng khoa trương bóp cái mũi, học tiếng của trẻ con nói: "Thối thối, thật thật thối!"
Ta thầm nói trong lòng: Thật dày, thật thật dày, da mặt của sẹo ca ngươi thật dày.
Vì tránh cho nội tâm của tài tử trở nên âm u, đoạn đường này ta đều dùng
ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn tài tử, nhưng lại làm bộ không ngửi thấy
mùi kia. Tài tử thấy bộ dáng này của ta, mặt vẫn hồng như trước, lại
kiên định cầm lấy tay ta không buông, không có nửa đường trở về thay
quần áo, mang theo mùi hương lông gà thối đi nơi nơi cùng ta.
Tài tử đưa ta đến chỗ tiểu thương bán trang sức đơn giản, nhìn trang sức
bạc ở trên, mắt ta lướt về phía những thứ đắt nhất. Làm bộ không biết
hiện tại tài chính của tài tử có phần eo hẹp, tuy rằng những thứ đồ nhỏ
này đều thật rẻ, nhưng đối với tài tử từ bỏ thân phận của mình mà nói,
đây đã là đắt rồi.
Sau khi ta dùng một bộ cái gì cũng không biết làm thịt tài tử một chút, tài tử đưa ta đến một hiệu may duy nhất trong thôn.
Mới đầu ta cho rằng hắn muốn may quần áo cho ta, nhưng sau khi hắn lấy ra
bộ giá y màu đỏ từ bên trong, vẻ mặt của ta suýt chút nữa trở nên dữ
tợn. Bộ đồ này hẳn là không phải vừa làm, chất liệu khá tốt, cũng không
phải là ở trong thôn có thể có.
Bà chủ hiệu may quen biết tài tử, thấy tài tử liền nói: "Tiên sinh rốt cuộc đến đây mang giá y về?"
Tài tử cười nhẹ, gật đầu một tiếng nói phải.
Ta cúi đầu xuống, một bộ thẹn thùng, thực tế thì đang nghĩ, bộ đồ này nói
không chừng là hắn chuẩn bị cho biểu muội, ai ngờ biểu muội không thành
thân với hắn mà theo người khác, bởi vậy hắn mới mang nó đến nơi này. Có lẽ là sợ nhìn vật nhớ người, cho nên mới gửi ở đây.
Tài tử nhận quần áo, nghiêm cẩn nhìn ta: "Yên Nhiên, muốn thử không?"
Ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng và thâm tình, khuôn mặt tươi cười, một bộ quân tử như ngọc.
Ta nghĩ một lát, lắc lắc đầu: "Quên đi, tuy rằng không biết bộ quần áo này chuẩn bị khi nào, nhưng những thứ biểu ca tuyển chọn đều rất tốt. Biểu
ca. . ." Ta nói, thẹn thùng nắm lấy góc áo, mang theo chút ngượng ngùng
lại đánh liều nhìn tài tử: "Hôn kỳ. . ."
Tài tử nghe ta nói như
vậy, làm một động tác buồn nôn khiến lông tơ của ta dựng thẳng. Hắn vươn tay, vuốt cái mũi của ta, vẻ mặt sủng ái.
Lúc này, chỉ nghe một
tiếng "Rầm", ta và tài tử quay đầu, chỉ thấy trong tay sẹo ca cầm lấy
ván cửa vô tội bị đổ xuống đất, đang muốn đặt cửa về chỗ cũ.
Bà
chủ nghe thấy tiếng vang liền phát hoảng, thấy có người bẻ xuống cửa nhà mình, nàng lập tức tiến lên, đang định mắng, sẹo ca quay mặt lại.
Bà chủ nuốt nuốt nước miếng, không nói ra lời.
Tài tử thấy, lập tức nhíu mày. Bởi vì lúc trước ta nói chỉ số thông minh
của sẹo ca ở giai đoạn nhi đồng, hắn cũng không thể trách cứ, đành phải
nói với bà chủ: "Đại nương, ngài yên tâm, ta sẽ bồi thường."
"Ai
nha, sao có thể để tiên sinh bồi thường chứ? Cũng không phải tiên sinh
làm." Tuy rằng nói không để tài tử bồi thường, bà chủ vẫn cười tươi như
hoa, trong mắt lóe lên vẻ tính kế. Xem ra là hạ quyết tâm muốn làm thịt
tài tử một chút, ai bảo vừa rồi hắn ló đầu ra?
Ta một bộ sốt ruột đi đến bên cạnh sẹo ca, kéo hắn lại, dùng ánh mắt vô cùng có lỗi nhìn
tài tử: "Thực xin lỗi, ta không trông coi hắn cho tốt."
Mày nhăn của tài tử vì bộ dáng lo lắng của ta mà hòa dịu, hắn vươn tay xoa đầu ta, nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."
"Thật xin lỗi, ta có thể đền, trước khi tới đây, ta có mang. . ." Ta sốt ruột muốn biểu đạt gì đó, tài tử với chủ nghĩa đại nam tử không để ta nói
thêm gì nữa, tay hắn hơi che lại miệng của ta.
"Ta nói ta đến thì là ta đến, Yên Nhiên, phải nghe lời, biết không?"
Ta mở to mắt nhìn, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Tài tử a tài tử, đây chính là ngươi tự nguyện!
Ta quay đầu, chỉ thấy con mắt sẹo ca lóe lóe, ta vội vã kéo chặt hắn. . .
Nếu bây giờ làm tài tử phá sản, thật sự là không tốt, không tốt. Ta
truyền đạt ý tứ của mình cho sẹo ca, sẹo ca chớp mắt, thỏa hiệp rồi.
Tiền mà tài tử phải bồi thường so với dự tính còn nhiều, hắn cầm giá y đã
từng gửi ở đây rồi dẫn ta trở về. Đến trước cửa nơi ta ở, hắn kéo ta ra
một chỗ khá xa, mới lặng lẽ nói: "Ta biết hôm nay người kia lại tới gây
phiền toái cho ngươi, cho nên, ta quyết định thành thân với ngươi sớm
một chút. Mấy ngày sau là ngày lành, ngươi, nguyện ý sao?"
Có
phải quá khẩn cấp hay không, biểu muội còn chưa xuất hiện được chứ? Ta
làm ra bộ dáng rối rắm lại do dự: "Nếu là vì lời nói của vị cô nương
kia, biểu ca không cần như thế, nàng cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu
quấy nhiễu cho ta. Việc thành thân sao có thể vội vàng? Biểu ca cũng là
con nhà thế gia, sao có thể chịu thiệt mà cứ thành thân như vậy."
Quan trọng nhất là, bà mối không có! Bát tự không hợp! Là định vô mối tằng
tịu với nhau? Ngẫm lại nguyên nữ chính, có vẻ cũng là cứ đơn giản như
vậy mà đồng ý gả cho, kết quả thế nào? Vô mối tằng tịu với nhau còn chưa tính, hôm đó tân lang còn chạy theo biểu muội. Chuyện này, sẽ không
phải là người bình thường, người thông minh có thể làm ra.
Nếu
hiện tại biểu muội xuất hiện, ta cũng không so đo vô mối tằng tịu với
nhau làm gì, nhưng vấn đề là biểu muội còn chưa xuất hiện, ta tất phải
kéo dài đến khi nàng xuất hiện.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ta bỗng trở nên khó coi.
"Biểu ca. . . Ngươi
thật sự muốn thành thân cùng ta sao?"
Tài tử nghe ta nói như vậy, sốt ruột giữ chặt ta: "Làm sao vậy? Vì sao lại
bắt đầu hoài nghi ta, chẳng lẽ biểu hiện hiện tại của ta vẫn không đủ
chứng minh ta là thật lòng sao?"
Ta vừa đẩy hắn, vừa lắc đầu nhìn hắn: "Biểu ca, nếu ngươi thật sự thích ta thì sẽ không đối đãi với ta
như vậy, đây là vô mối tằng tịu với nhau. Nếu thật sự cứ thành thân như
vậy, không có người nào sẽ tán thành. Vậy thì ta có gì khác thiếp thất
nuôi ở bên ngoài? Biểu ca, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"
Tài tử nghe xong, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, dường như hắn cảm thấy buồn
cười, còn cười ra tiếng: "Thì ra là thế, là ta quá sốt ruột, quên mất
chuyện quan trọng như vậy." Hắn nói xong, đi về phía ta, ánh mắt thập
phần yêu thương nhìn ta, xoa mặt ta: "Tại sao ngươi lại không có cảm
giác an toàn đến như vậy? Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ là quá nôn
nóng nên quên mà thôi, ngươi chờ, ngày mai sẽ có bà mối tới cửa."
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của tài tử, ta nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt áo của hắn nói: "Biểu ca không gạt ta, là nghiêm túc?"
"Không phải, ta là nghiêm túc." Tài tử nói xong, nghiêm cẩn nhìn ta, nhìn nhìn, hắn cũng chầm chậm tiến gần.
Nhận thấy được hắn muốn làm gì, ta quyết định thật nhanh, lộ ra bộ dáng thẹn thùng, xoay người, tóc quật vào mặt hắn một cái.
Ta không quay đầu nhìn vẻ mặt của hắn, mà là cuống cuồng chạy về chỗ ở. Ta vừa chạy, vừa nói gặp lại sau, giọng nói run run không biết là vì thẹn
thùng hay vì hưng phấn.
Ta một đường chạy về đến cửa, mới chậm
rãi xoay người. Lập tức, ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng mang
theo hạnh phúc của tài tử, nửa bên mặt còn bị tóc của ta quật đỏ. Ta
trừng mắt nhìn, cũng cười, chậm rãi đi trở về.
Khi tài tử rốt
cuộc xoay người rời đi, sẹo ca cũng đi tới bên cạnh ta. Hắn dùng tay áo
vỗ vỗ trên người ta, như là đang phủi tro bụi, cuối cùng trọng điểm
chiếu cố mặt của ta, các kiểu vỗ loạn. Hắn vỗ một hồi lâu, có lẽ là cảm
thấy đã sạch sẽ hoàn toàn, mới kéo ta vào trong nhà.
Ta bị hắn vỗ mà thất thần, nhất thời không nổi cáu, chờ hắn vỗ xong lại lộ ra vẻ mặt vô tội, khiến ta dù có tức giận cũng không phát ra được.
Hắn mang con gà kia về, bạn gà đáng thương, lông càng ngày càng ít, ta quyết định bảo Lục Trúc làm chút đồ ngon cho nó ăn.
Hiện tại ta đã thành công khiến tài tử đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt,
ta quyết định không làm gì thêm nữa. Vào phòng, ta cầm lấy giấy bút vẽ
một bức họa, mỹ nhân trong tranh chính là biểu muội kia. Biểu muội mặt
ngoài thanh thuần hồn nhiên, nội tâm ngoan độc tà ác. Vẽ tranh xong, ta
gọi đám người sẹo ca lại, cho bọn họ xem tranh.
"Những ngày tiếp
theo, các ngươi phải chặt chẽ chú ý xem người này có xuất hiện không.
Hiện tại các ngươi đã nhớ kỹ diện mạo của người trong thôn, gương mặt xa lạ này sẽ dễ dàng bị phát hiện." Trước khi biểu muội xuất hiện, ta liền kéo dài thời gian, có giả bộ bệnh cũng phải kéo, chỉ khi biểu muội xuất hiện, ta mới có thể thành thân.
Đám người sẹo ca nhận lệnh, tỏ vẻ sẽ nhớ kỹ diện mạo của muội tử này.
Ngày hôm sau, ta mới rời giường không lâu, bên ngoài liền náo nhiệt. Ta biết tài tử thật sự tìm bà mối đến, hành động còn rất nhanh. Chuyện này đêm
qua ta đã giao đãi với bọn họ, để bọn họ ra mặt, còn ta thì ngoan ngoãn ở trong phòng, chờ ngày nào đó tới.
Quyết định hôn kỳ, ta liền không cần gặp mặt tài tử, dù sao có bọn Lục Trúc ở bên ngoài nhìn chằm chằm, ta cũng không lo lắng.
Tài tử đi chuẩn bị cho hôn lễ, cũng không tới nơi này nhiều, cho dù có đến, cũng chỉ đứng xa xa nhìn, lộ ra biểu cảm ngọt ngào lại hạnh phúc. Nếu
không phải hắn bị tác giả viết cặn bã như vậy, ta cũng không nỡ ngược
hắn. Ai bảo bọn họ không giống ta, có nhân cách của chính mình.
Bình tĩnh qua vài ngày, khi ta sắp cho rằng biểu muội bị cánh bươm bướm xóa
mất [1], Lục Trúc rốt cuộc hưng phấn chạy đến trước mặt ta nói: "Nàng
đến đây, ta tận mắt thấy nàng đi vào thôn!"
"Phải không?" Ta lập tức từ trên giường bò dậy: "Vậy hiện tại nàng ở đâu?"
"Đang sống nhờ ở một nhà, nhưng mà, ta thấy nàng ra ngoài hỏi tài tử ở đâu,
cũng biết chuyện tài tử muốn thành thân cùng tiểu thư."
"A?" Ta vuốt cằm, nở nụ cười: "Trò hay, mở màn rồi. . ."
Còn hai ngày, sẽ đến ngày ta thành thân với tài tử.
Biểu muội sẽ xuất hiện trước khi thành thân, hay là giống như nguyên kịch
tình, tại chỗ nữ chính và tài tử thành thân mặc bạch y, vô cùng nhu
nhược xuất hiện. Gọi một tiếng biểu ca, hấp dẫn tầm mắt của tài tử, rồi
bi thương lại tuyệt vọng xoay người chạy, khiến tài tử rời khỏi hôn lễ.
Ta nghĩ, bưng ly trà bên cạnh uống một ngụm, xoay người nói với Lục Trúc:
"Bảo A Tam theo dõi nàng, xem hai ngày này nàng làm gì?"
"Vâng!" Lục Trúc kích động tuân lệnh, ta nheo mắt, thoải mái chui vào trong chăn.
Mùa đông sắp đến. . . Thật lạnh, cũng sắp đến tình tiết bị tìm về hoàng cung rồi. . .
[1] Cánh bươm bướm: Hiệu ứng bươm bướm, một việc thay đổi dẫn đến những việc khác thay đổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com