Hai ngày thoáng cái
trôi qua, có lẽ tác giả viết truyện này xem nhiều phim TVB [1], khiến ta bị nhấc dậy từ sớm tinh mơ để chải đầu. Ta híp mắt nghĩ, tuy rằng đã
không phải là lần đầu xuất giá, nhưng trải qua nhiều lần như vậy cũng là rất mệt. Chờ ta trang điểm xong, ở trong phòng ngồi chờ người đến đón,
Lục Trúc nhà ta mặc xiêm y đẹp mắt đi đến bên cạnh ta, đẩy toàn bộ người không liên quan ra ngoài.
"Tiểu thư, ta có phát hiện."
Ta nhìn nàng: "Phát hiện cái gì? Cô nương kia làm gì?"
Lục Trúc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt mày hồng hào: "Cô nương kia. . .
Đúng là có vấn đề! Hai ngày này nàng cứ chờ, không làm gì cả, chỉ nhìn
nơi chúng ta ở với ánh mắt oán hận. Hôm nay, nàng cũng có bệnh. Sớm vậy
đã mặc bạch y, không khác gì ma quỷ. Không phải ai cũng có thể mặc được
bạch y, nếu như là tiểu thư, đó là nhẹ nhàng như tiên nữ. Mà cô nương
này, vóc người gầy yếu, mặt mày ai oán, sắp biến thành nữ quỷ thật rồi,
vậy mà nàng cũng dám xuất môn!"
Hiện tại ta phát hiện, Lục Trúc
luôn thích khen ta rồi tiện thể chê bai kẻ khác. Đôi khi cho dù biết rõ
ta rất gian ác, nàng vẫn kiên định cho rằng ta vừa hồn nhiên vừa tà ác
càng có thể ảnh hưởng tới người khác. Nha hoàn tốt như vậy biết tìm ở
đâu? Đây không chỉ là mù quáng sùng bái.
Ta nắm tay Lục Trúc: "Được rồi, ta đã rõ."
Lục Trúc cảm động nhìn tay đang bị nắm chặt của mình: "Tiểu thư!"
"Khụ!" Sẹo ca đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ, nhìn hai chúng ta với ánh mắt
khinh bỉ. Hắn nhếch mày, tách tay đang nắm của hai chúng ta ra.
"Chú ý ảnh hưởng."
Ảnh hưởng? Ảnh hưởng cái gì? Ta nhìn vào bụng mình. Chỗ này của ta tinh
trùng và trứng còn chưa hội hợp, cho nên sẽ không tạo thành ảnh hưởng
xấu gì. Sau khi xác định, mắt đao của ta cắt qua sẹo ca vài lần.
Sẹo ca làm như không phát hiện, vẫn giữ nguyên gương mặt hung dữ. Khuôn mặt hôm nay của hắn càng dữ tợn đáng sợ hơn bình thường, xem ra là cũng tốn công chỉnh sửa, giống như sợ rằng sẽ không dọa được người. Ta nghĩ, có
phải hắn muốn dọa cho tài tử biết khó mà lui hay không? Haiz, bạn hữu,
độ khó này hơi cao.
Ba người chúng ta hàn huyên một hồi lâu, A Tam mới gõ cửa, ý bảo người bên ngoài tới.
Ta vội vã đội khăn lên, bảo bọn họ tiếp tục chú ý chặt chẽ hướng đi của nữ nhân kia, hơn nữa tùy thời thông báo cho ta.
Tài tử tới với một chiếc kiệu hoa, ta xem như gả mà nở mày nở mặt. Hơn nữa, thôn lớn như vậy mà gần như toàn thôn đều chạy tới xem lễ. Tất cả mọi
người biết, tài tử nổi danh trong thôn này cưới một cô nương tới từ bên
ngoài, cô nương này rất đẹp, cùng tài tử là một đôi trời sinh, cô nương
hung hãn nhà thôn trưởng cũng không bằng một đầu ngón tay của người ta.
Hơn nữa, mọi người còn nghe nói, hai người này quen biết từ nhỏ.
Trong tiếng nghị luận, thân là nhân vật chính, ta bị kiệu hoa đưa đi rồi.
Ta biết, với biểu hiện trong thời gian này của ta, có thể có tiếng tăm như vậy là hiển nhiên. Nơi ta ở cách nhà tài tử không xa, cho nên không bao lâu ta đã được đưa tới nhà tài tử. Tài tử đá cửa kiệu, đón ta ra, lại
bước qua chậu than, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ta được đưa
vào nhà chính.
Khi sắp bái thiên địa, ta biết nhạc kịch đã đến.
Vừa rồi A Tam đã ra hiệu cho ta, nói biểu muội ở ngay trong đám người xem
lễ kia. Nàng mặc bạch y, miễn bàn có bao nhiêu rõ ràng bao nhiêu mảnh
mai bao nhiêu yếu đuối.
Nhưng mà, không khéo, hiện tại ta là một người càng mảnh mai hơn nàng, ngay cả gió thổi cũng không chịu được.
Ngươi không phải là yếu ớt dễ ngã sấp dễ bị người bắt nạt sao? Nhưng tốt nhất ngươi đừng không chịu nổi một chút kích thích mà hộc máu! Hộc máu,
tuyệt đối là vũ khí sắc bén nhất, trong miệng ta đã ngậm sẵn công cụ,
chỉ đợi thời cơ đến ta liền cắn một cái!
Lúc này, trưởng bối được tài tử mời đến an vị ở phía trên, nhắc nhở chúng ta bái thiên địa. Bà
mối mà tài tử mời đến đang định lên tiếng, một giọng nữ yểu điệu dịu
dàng đột ngột cắt ngang không khí náo nhiệt, giọng nữ kia, chỉ hô hai
chữ, chính là ——
"Biểu ca. . . . . ."
Tuy rằng trên đầu
che khăn, nhưng cái gì nên nhìn ta đều nhìn rõ hết. Ta thấy người tài tử run lên sau khi nghe tiếng nói kia, vẻ mặt không dám tin và khiếp sợ.
Hắn xoay người qua, nhìn thấy thiếu phụ mặc bạch y kia trong đám người.
Đúng, biểu muội này đã không thể gọi là thiếu nữ, tuy rằng nàng đang để
kiểu tóc của thiếu nữ.
Ta quay đầu, thấy được vẻ khiếp sợ, kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong mắt tài tử.
Ta nhắm hai mắt lại, vui em ngươi! [2]
Vẻ mặt biểu muội phức tạp, nàng nhìn về phía chúng ta, bi thống lại bất
đắc dĩ, nước mắt tụ trong hốc mắt muốn rơi xuống nhưng không được. Sắc
mặt biểu muội rất tái nhợt, hàm răng cắn môi dưới, gần như muốn cắn ra
máu. Đó là một kẻ thuộc phái kỹ thuật diễn, trong lòng ta sáng tỏ. Chẳng qua, những gì nàng diễn ta đều đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng, cho dù là như vậy, đối mặt với biểu muội mà mình yêu sâu sắc, tài tử vẫn dao động.
Hắn không tự giác buông lỏng thứ đang nắm trong tay, cũng buông ta ra, đi về phía biểu muội.
Ta biết, giờ phút này ta không làm gì thì không được.
Ta xốc lên khăn voan đỏ, kéo tay áo tài tử. Ta dùng bộ dáng càng mỏng
manh, càng yếu ớt, càng điềm đạm đáng yêu hơn biểu muội để ngăn lại biểu ca. Giọng nói của ta vô cùng nhỏ, không to như biểu muội, cũng không có sự kiên quyết và mạnh mẽ của biểu muội.
"Biểu ca. . . Ngươi muốn đi đâu?" Ta bình tĩnh nhìn tài tử, bởi vì hiện tại trên mặt ta bôi
phấn, sắc mặt không tái nhợt nổi, vì thế ta diễn bằng ánh mắt. Nói thế
nào thì ta cũng là người có kinh nghiệm, diễn bằng ánh mắt là sở trường
rồi! Trên mặt ta không có biểu cảm gì, là một bộ hoàn toàn cười không
nổi, điều này làm cho tài tử suýt nữa bị biểu
muội dắt đi thanh tỉnh hơn phân nửa.
Hắn vội vã đỡ lấy ta, một bộ sợ ta sẽ ngã sấp xuống ngay lập tức hoặc là té xỉu.
"Yên Nhiên, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi phải tin tưởng ta, ta đi rồi về, ta nhất định sẽ trở về." Tài tử nói xong, nhìn về phía biểu muội.
Thấy vậy, ta đẩy tay hắn ra. Biểu cảm đờ đẫn lấy xuống trang sức trên đầu mà tài tử đưa, ném mạnh xuống đất, khiến nó vỡ thành vài miếng.
Tài tử nhìn ta, vô cùng khó hiểu. Ta lại bỏ khăn xuống, quăng vào người hắn.
"Yên Nhiên. . ."
"Sao ta có thể không rõ chứ, sao ta có thể. . ." Ta nhỏ giọng nói, thất thần nhìn tài tử: "Biểu ca, sao ngươi lại muốn cưới ta chứ. Ta không biết cô nương kia là ai, nhưng mà, biểu ca, ngươi muốn rời khỏi nơi này sao?
Ngươi muốn đi, ánh mắt của ngươi nói với ta như vậy."
"Không, Yên Nhiên, về sau ta sẽ giải thích rõ ràng, hiện tại ta. . ."
"Không cần, nếu ngươi muốn giải thích, vì sao hiện tại không thể nói rõ ràng?" Ta giỏi nhất là cướp lời kịch: "Khi ngươi cần ta, luôn biết dỗ ta, khi
không cần ta, liền cho ta một lời hứa không bao giờ thực hiện, để ta chờ đợi. Ta chờ, nhưng chờ tới là cái gì? Mà hiện tại đã nói cho ta, thật
sự là ta muốn quá nhiều, quá mức sầu lo. Biểu ca, lần này ngươi định
dùng lý do gì để dỗ ta? Lại một lần nữa xoay người rời đi trước mặt ta,
ngươi thật sự nghĩ ta ngốc như vậy?" Vẻ mặt ta thật kích động, nói qua
nói lại người liền lung lay hai lần, khiến tài tử không có tâm tình quay đầu nhìn bộ dáng suy yếu hiện tại của biểu muội, bởi vì so với nàng thì ta càng suy yếu hơn!
Ta biểu hiện ra bộ dáng tinh thần rất có
vấn đề, giơ tay lên, hỏi ta muốn làm gì ư? Đương nhiên là làm chuyện mà
ta muốn làm từ thật lâu trước kia. Hơn nữa, ta còn muốn đánh quang minh
chính đại, để hắn không thể giận ta.
"Biểu ca. . ." Ta ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng, tay run run ngừng ở giữa không trung. Bởi vì bộ dáng cực kỳ bi thương của ta, tài tử không tránh đi, để ta thật sự quăng cho hắn một cái tát tai.
Đánh người xong, ta còn suy yếu lảo đảo ngã về sau vài bước, làm hắn vội vã đi lại đỡ ta.
Tài tử lộ ra biểu cảm đau lòng, quả nhiên không hề tức giận chút nào, có
chỉ là đau lòng: "Được, ta nói cho ngươi, nàng chính là biểu muội của
ta, không phải như ngươi nghĩ, không tin, không tin ta gọi nàng lại. Vì
sao ngươi không tín nhiệm ta, ngươi muốn ta làm đến mức nào mới được?"
Tài tử thâm tình khẩn thiết đối với ta, đối với nữ phụ mà nói, không thể
nghi ngờ là đả kích lớn. Hơn nữa, bởi vì biểu hiện của tài tử, cũng nhất định khiến nữ phụ kiên trì muốn diệt trừ ta. Tuy biểu muội không thương tài tử, nhưng là tâm thật ngoan độc. Bây giờ ta quan trọng đối với tài
tử như vậy, nàng không muốn động thủ với ta mới là kỳ quái.
"Không phải, không phải là ta không tin ngươi, mà là biểu ca tiêu xài sự tin
tưởng của ta. Ta sẽ không bao giờ tin lời ngươi nói nữa, biểu muội. . .
Ha ha. . ." Ta nở nụ cười, cười mà rớm nước mắt: "Ngươi nào có nhiều
biểu muội như vậy, biểu cảm khi nàng nhìn ngươi, ánh mắt khi nhìn ngươi, thật giống như ta nhìn ngươi, ta sẽ còn không rõ sao? Biểu ca, ngươi
không thương ta, vẫn không thương ta. Ngươi yêu nàng phải không? Lần này muốn thứ gì từ ta? Mấy ngày này tốn công lừa gạt ta như vậy."
"Không phải như thế!" Tuồng ngược tâm khoa trương lại giả tạo mà tài tử trình
diễn khiến nhóm thôn dẫn nhìn xem mà 囧囧, biểu cảm này tựa như đang nói:
vậy là sao, đột nhiên xuất hiện một cô biểu muội?
Ta lại cắt
ngang lời nói của tài tử, ta vô cùng thích cắt ngang lời người khác, đặc biệt là khi ta thấy rất nhiều nữ chính bị vai nam chính hiểu lầm lại bị nữ phụ hãm hại muốn nói mà nói không ra, hoặc nói ra thì không ai tin.
Ta muốn khiến bọn họ có miệng nói không rõ, có chuyện nói không nên lời, nghẹn chết đi.
"Sao lại không phải, chút ánh mắt nhìn người ta
vẫn phải có. Khi nàng gọi ngươi là biểu ca, người ngươi run lên một cái, có kích động đến vậy sao?" Ta vươn tay, đặt ở trên mặt tài tử: "Yêu
người kia như vậy sao? Đáng tiếc, lúc này ta không để ngươi lợi dụng
nữa." Ta nhìn tài tử, nhìn hắn giải thích không rõ mà nôn nóng, nhìn hắn sốt ruột vội vàng há mồm lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi yêu nàng sao?"
Ta từng bước ép sát, lấy tư thế nhu nhược, khiến cho tài tử bất giác lui về phía sau: "Ngươi, yêu nàng sao?"
[2] Em ngươi: câu chửi mẹ ngươi, nói giảm nói tránh.
[1] Phim của đài truyền hình TVB của Hồng Kông.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com