Ta để tướng quân đỡ ngồi xuống ghế xong, mở đồ ở trong tay ra để lên bàn: "Ngạo Thiên, có biết đây là gì không?"
Tướng quân bày ra dáng vẻ nghi ngờ.
Ta mỉm cười, bắt đầu nói bậy: "Hôm đó ngã xuống vách núi, ta được một Miêu nữ si tình cứu giúp, cái này, chính là dược Miêu nữ tặng ta lúc chia
tay. Dược này được đặt tên là ‘si tình’ lấy máu hai người có tình làm
thuốc dẫn, nam nữ cùng nhau uống dược này xong tuyệt đối không thể phản
bội nhau. Nếu bên nữ giao hợp với người nào khác ngoài nam tử kia, sẽ
thất khiếu chảy máu mà chết. Nếu bên nam giao hợp với người nào khác
ngoài nữ tử đó, dĩ nhiên cũng sẽ giống như vậy, Ngạo Thiên, ngươi có dám đánh cuộc cùng ta không?"
Ta vừa nói, vừa nắm chiếc bình màu xanh dương trong tay.
Tướng quân nhìn chằm chằm ta, dùng ánh mắt vô cùng thâm thúy, từ từ, hắn tự tay nhận lấy bình trong tay ta.
"Trong này có máu của ngươi sao?" Hắn nói xong, lại kéo tay của ta qua, kiểm
tra ngón tay của ta, sau đó thấy ngón giữa của ta có một vết nhỏ.
Đây là lúc trước ta dùng mới châm đâm, ngân châm vừa mới dính độc vừa rồi
ta không dám tự đâm mình. Ta còn chí khí không thù, làm sao chết trước
đây?
"Ngạo Thiên, ngươi dám đánh cuộc không?"
Ta hỏi xong
lời này, liền nghe Tướng quân thở dài một tiếng, vô cùng dịu dàng chậm
rãi đem ta ôm vào trong ngực. Âm thanh của hắn từ đỉnh đầu của ta chậm
rãi truyền đến: "Ta chỉ là sợ, không thể bảo vệ ngươi chu toàn."
Ta đầu tựa vào trong ngực hắn, buồn bực nói: "Có gì mà sợ, nếu Ngạo Thiên
không thể bảo vệ ta, kiếp này còn có ai có thể bảo vệ ta. Hơn nữa, ta
tuyệt đối sẽ không để người ta có cơ hội chạm vào ta, nếu quả như thật
có một ngày như vậy, ta sẽ không cho mình cơ hội phát độc."
Ta
mới nói xong, cái ôm dịu dàng của Tướng quân lại biến thành bá đạo, ôm
ta đến mức có chút hít thở không thông. Thanh âm kích động của hắn từ
đầu ta truyền đến, vô cùng kiên định: "Đã như vậy. . . . . ." Hắn buông
lỏng vòng tay ra, đem bàn tay đến trước mặt của ta.
Ta lấy châm ở một bên, lại mở nắp một bình khác ra, đâm vào ngón tay tướng quân, giống như lúc trước, nhỏ năm giọt máu vào.
Sau khi nhỏ xong, ta cùng với hắn mỗi người cầm một bình, đặt ở bên môi.
Độc dược là chất lỏng, trượt vào trong miệng liền cũng phun không ra
nữa.
Tướng quân không hổ quả nhiên là khí phách Tướng quân, độc
dược nói uống liền uống, ngửa đầu liền đổ vào trong miệng. Thừa dịp
trước khi hắn bị độc ngất đi, ta trước tiên không uống, lôi kéo hắn nói
chuyện.
"Còn nhớ rõ ngày chúng ta thành thân không? Ngạo Thiên?"
Tướng quân hồi tưởng lại, hỏi: "Ta nói rất nhiều, ngươi lại chỉ nói một câu?"
Ta cười yếu ớt nói: "Chỉ cầu chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhất
định không phụ tình này." Ta vừa nói, vừa đưa bình hồng trong tay đặt
vào tay hắn, lại kéo tay hắn đưa tới bên miệng ta.
Ánh mắt tướng quân đã có chút mơ hồ, ta biết hắn sắp hôn mê.
"Nhớ. . . . . . nhớ kỹ."
"Nhớ là tốt rồi, bất quá hứa hẹn quả nhiên là tiểu yêu tinh mệt người. . . . . ." Ta làm động tác giả uống thuốc, Tướng quân lập tức ngã quỵ sang
bên cạnh, hoàn toàn ngất đi.
Thấy người ngã, ta lập tức để dược ở một bên, ngồi trên băng ghế nhìn bộ dạng Tướng quân ngã xuống đất.
Trong nguyên kịch tình, tướng quân này thật rất nghiêm túc rất kiên định cho rằng hắn yêu thê tử nguyên phối, sau khi biết thê tử yêu tha thiết
nhất chết đi, đích xác là rất đau lòng.
Nhưng thời điểm hắn đang
đau lòng, lại động lòng với nữ chính. Đây gọi là toàn tâm toàn ý sao? Ai nha, ta ghét nhất kiểu toàn tâm toàn ý như vậy. Cho dù lúc đó đau lòng, nhưng đây là cái cở để hắn thích người khác sao?
Cuối cùng, hắn
lại thừa nhận yêu nữ chính, dĩ nhiên, trên đầu lưỡi hắn kiên định cho
rằng hắn thích nhất chính là thê tử đã chết đi, nhưng hành vi việc làm
thì không phải như vậy. Tác giả vì tẩy trắng hắn, vì thể hiện hắn vô
cùng yêu nữ chính, đích xác là mất rất nhiều công phu.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ, người này cặn bã thế nào với người vợ cả của mình.
Lần này tra Tướng quân yêu không phải là nữ phụ ác độc, mà là một người đã
chết đi, hơn nữa còn là người không cách nào tranh cùng người khác, thật là đáng buồn. Thời điểm đang vui vẻ trên người nữ chính, Tướng quân
cũng không đấu tranh bao nhiêu, cũng không nhớ tới câu nói. . . . . .
Chết cùng ngày cùng tháng cùng năm kia.
Tướng quân sống đến bây
giờ đã coi là làm trái với lời thề của hắn rồi, để cho hắn nhảy nhót
thêm mấy ngày nữa đi, không biết hắn cuối cùng là trở nên sống không
bằng chết, hay là trực tiếp chết đi. Ta nhìn bình màu hồng, cười đến rất là tà ác.
Hắn sống hay chết, thì phải nhìn xem hắn có tự kiềm
chế được hay không, mình cũng không có cách nào khống chế mình, có bao
nhiêu bất đắc dĩ.
Sau khi xác định Tướng quân hoàn toàn ngất đi,
Sẹo ca cùng A Tam mới tiến vào, kéo Tướng quân đến một gian phòng khác,
tùy tiện đặt lên trên giường. Chờ bọn họ thu dọn xong, ta mới nói với
hai người: "Ngày mai hắn tỉnh lại, các ngươi nói ta còn đang ngủ, không
tiện quấy rầy. Lại nói cho hắn biết, ta rất muốn gặp muội muội một lần,
có thể để cho nàng tới đây gặp ta hay không, dĩ nhiên, Tướng quân cũng
không cần phụng bồi."
Hai
nam nhân này gật đầu một cái, chờ bọn họ chuẩn bị trở về ngủ, ta gọi Sẹo ca lại.
"Có thể đồng ý với ta một chuyện hay không?"
Sẹo ca nghi hoặc nhìn ta, không có lập tức gật đầu. Ta mất hứng cau mày, nói thẳng: "Ngươi không thể đáp ứng ta trước sao?"
Sẹo ca cho ta một ánh mắt "ta lại không phải người ngu", nói: "Ta làm sao
biết ngươi muốn ta đồng ý cái gì, có đồng ý hay không phải xem ngươi nói gì đã."
"Rất đơn giản a."
Ta đi tới, vỗ vỗ vai của hắn,
nghiêm túc nói: "Chính là, nếu như ta tới hoàng cung, ngươi cũng không
cần đi với ta, vô luận như thế nào cũng không cần đi cùng ta, có thể
đồng ý sao?"
Sẹo ca cười với ta một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng, sau đó quả quyết lắc đầu.
Ta nhớ lại giấc mộng lần trước, tinh thần có chút hoảng hốt, ta không biết đây có phải điềm báo trước hay không, tóm lại, ta không muốn chuyện kia xảy ra. Nhìn tình huống trong mộng, ta hẳn là tự sát, ta lại tự sát, dĩ nhiên còn sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, Sẹo ca ra sân có phải
quá cẩu huyết quá thảm thiết không?
Ta vừa nghĩ, vừa ôm lấy đại nam nhân đối diện, vỗ lưng của hắn: "Nghe lời của ta, không nên đi!"
". . . . . . Ngươi đang làm nũng sao?"
Nghe được Sẹo ca nói như vậy, toàn thân ta lập tức run lên, buông hắn ra.
Sẹo ca vừa đúng lúc làm động tác giơ tay lên, dường như muốn ôm lại ta,
nhưng ta đã văng ra rồi, cho nên hắn chỉ có thể tiếc nuối lại lúng túng
cứng ngắc đưa đôi tay.
Ta che miệng lại, xấu hổ cười cười.
Sẹo ca hết cách rồi, xoay tay lại liền chụp đầu của ta một cái: "Ta sẽ cẩn thận."
"Tất cả mọi người cho rằng ngươi chết rồi, bao gồm Hoàng đế lão đầu, nếu như bị người khác phát hiện ra ngươi còn sống, ngươi sẽ cực kỳ nguy hiểm. . . . . . Mặc dù nói như vậy ngươi có thể sẽ không cao hứng, nhưng Hoàng
đế coi ngươi là vết nhơ. . . . . ."
Sẹo ca lại gõ lên đầu ta, hắn trợn trắng mắt: "Ta sẽ không bị phát hiện."
Ta nóng nảy, gõ lại, làm như ta không biết giận sao?
"Ta nói, ngươi nghe lời hay không?"
"Ta sẽ không bị phát hiện." Sẹo ca cố chấp mà nói một lần cuối cùng, xoay
người rời đi, lần này ngay cả ta gọi hắn cũng để ý tới ta. Sau khi ra
ngoài phòng liền nhảy lên nóc nhà, trực tiếp biến mất sạch sẽ.
Mặc dù ta đây tận lực không để cho mình suy nghĩ nhiều, nhưng chuyện trong
mơ ngày đó càng ngày càng rõ ràng, coi như muốn không để ý cũng không
được. Sẹo ca đến cuối cùng còn biến thái như thế, thật là khó mà tin
được, trong khó mà tin được, trong lòng ta lại có một loại cảm giác là
lạ. Có chút vui vẻ, lại có chút tức giận.
Thấy Sẹo ca tự làm hại
bản thân mình ta còn có chút vui vẻ, ta là não tàn hay là biến thái đây? Mặc dù ta tam quan khong ngay thẳng chính trực, hơn nữa nhân cách cũng
sụp đổ, chuyện xấu làm một sọt, nhưng ta cũng không biến thái.
Xem ra, ta hiện tại phải bắt đầu hảo hảo suy tư, làm sao tránh khỏi cái kết cục kia. Ta đều có thể phản kháng kịch tình của tác giả, ta cũng không
tin con người của ta không thể thắng được 'trời' của tác giả!
Nghĩ một lát, ta liền mệt rã rời rồi, sau khi cất thuốc xong, ta liền bò lên giường đi ngủ. Bởi vì đã giải quyết tốt chuyện của Tướng quân, nhất
định ngày mai ta sẽ thức dậy muộn, ngủ tương đối ngon.
Sáng ngày hôm sau, nếu không phải là Lục Trúc nói cho ta biết, tướng quân đến xem ta liền đi ta cũng không phát hiện.
Chờ khi ta bò dậy ăn điểm tâm, đám người Lục Trúc đã vận động xong trở về.
Bởi vì trước tiên Tướng quân phải giải quyết xong nữ phụ muội muội, vì
vậy hắn coi như gấp gáp hơn nữa, cũng không thể lập tức đưa ta về trong
phủ tướng quân đi. Dĩ nhiên, ta căn bản sẽ không muốn đến phủ tướng quân của hắn.
Có thể giải quyết ở bên ngoài, là chuyện không thể tốt hơn rồi.
Tốt nhất, chuyện của nữ phụ muội muội, cũng giải quyết ở đây đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com