Ta ngáp, hai mắt vô
thần nhìn màn treo phía trên, buổi trưa đã qua, nữ phụ muội muội còn
chưa xuất hiện. Tra Tướng quân chẳng lẽ đang biểu diễn sự lãnh khốc vô
tình của hắn trên người nữ phụ, nên muội muội không rảnh tới đây sao?
Nhàm chán, ta chỉ có thể đùa nghịch oán niệm thể. Kể từ sau chuyện của tài
tử qua đi, nó chỉ nhạt màu đi một chút xíu, không phải bởi vì tướng
quân, mà bởi vì mỹ nam tử yếu ớt trước đó.
Trong tất cả nam
chính, vị kia trẻ tuổi nhất không hiểu chuyện nhất, dễ dàng bị người lừa gạt nhất, tính trẻ con nhất. Bản thân hắn vẫn chỉ là một đại hài tử
mười tám tuổi, dĩ nhiên, lớn hơn một chút so với nữ chính.
Hàng
này nhìn từ xa là một mỹ nam tử vô hại, nhìn gần là một mỹ nam tử vô
hại, đầu óc còn không tốt lắm, nhưng thân phận cũng là hậu duệ của Hoàng thất tiền triều. Hậu duệ của Hoàng thất tiền triều còn chưa tính, không biết chạy cho xa, còn chạy tới lắc lư dưới chân thiên tử, Hoàng đế có
thể không bắt lấy hắn sao? Cũng chạy vào trong miệng người rồi.
Chỉ là, chuyện làm cho ta tương đối thoải mái, người này không kịp phát
triển với nữ phụ ác độc. Trở ngại của hắn cùng với nữ chính chỉ có hai,
hiểu lầm cùng vu cáo hãm hại. Hiểu lầm là do trưởng bối chăm sóc từ nhỏ
của hắn cố ý tạo ra, vu cáo hãm hại là do hắn tự làm.
Cho dù hàng này có thích một nữ nhi hậu duệ, thế nhưng, muội tử kia cũng cách xa nữ chính, không nhảy nhót bên cạnh này. Sau khi người trưởng bối kia tìm
tới nương tựa Hoàng Đế, đã dâng nàng cho phụ thân của đại nhân của nữ
chính.
Tác dụng của nữ tử này chính là, nhìn nữ chính thấy khó
chịu, ở bên cạnh thổi một chút gió bên tai Hoàng đế, khiến cho nữ chính
hỏa tốc bị gả cho một Vương Gia, để cho nàng cùng Vương Gia đi ngược
luyến tình thâm. Bất quá, nữ chính rất nhanh sẽ bị hưu trở về nhà vì mỗ
Vương Gia mất trí nhớ. . . . . .
Thân là một công chúa còn bị hưu trở về nhà, ta quả thật không còn lời nào để nói! Cưới một công chúa,
còn dám trong ngày thành thân ngày đó trình diễn một phần xuân cung đồ
sống với nữ tử thanh lâu trước mặt công chúa tôn quý duy nhất này để
chọc giận nàng, ta rất là hoài nghi trí thông minh của vị vương gia này.
Sau đó nữ chính còn thích hàng này, ta chỉ có thể nói. . . . . . Tác giả
rất thích qua tay N nam nhân, ta cũng không thể làm gì được.
Ta
đang nghĩ tới nghĩ lui mấy chuyện xưa, Lục Trúc rốt cuộc vẻ mặt hưng
phấn nhào tới trước mặt ta, cười đến rất là tà ác: "Đến rồi!"
Ta hướng nàng nghiêm túc gật đầu một cái, giả bộ bệnh tựa vào đầu giường.
Trước khi nữ phụ muội muội hạ độc tỷ tỷ, lại đẩy tỷ tỷ xuống vách núi, Tướng
quân dĩ nhiên không yên tâm để một mình nữ phụ tới đây. Cho nên, nàng bị mấy tên lính áp tới, mấy người kia còn là thân binh của tướng quân, đều biết Tướng quân phu nhân.
Nữ phụ vô cùng nhếch nhác xuất hiện
trước mặt ta, nhìn ra được đã bị dùng hình, trên mặt còn có vết roi. Hai tay hai chân nàng cũng bị xích lại, việc này chẳng những hạn chế nàng
hại người, cũng hạn chế nàng chạy trốn.
Lúc nhìn thấy ta, trong
ánh mắt của nàng cơ hồ có thể phun ra nọc độc. Bộ dáng này của nàng
khiến mấy người áp giải nàng tới đe dọa lôi kéo dây xích của nàng, nói
cho nàng biết hiện tại nàng bị giám giám, vẫn đừng làm trò gì thì tốt
hơn.
Ta yếu đuối nhìn nữ phụ muội muội, không cười, trong mắt còn mang theo máu bi thương.
Nữ phụ muội muội tự nhiên biết ta giả bộ, nhưng nàng không thể trực tiếp
nhổ nước miếng vào ta, cho dù nói ra ta giả bộ, hiện tại cũng không có
ai tin.
Lúc này Hồng Mai cũng xuất hiện, nàng đứng ở cạnh giường ta, cần thận đỡ ta lên.
Ta đổi ánh mắt bi thương thành dáng vẻ đau lòng, ta tiến về phía nữ phụ
muội muội, vuốt dây xích trên người nàng, khàn giọng nói: "Rất khó chịu
phải không, các ngươi mở xích ra cho nàng đi, nói thế nào nàng cũng là
muội muội ruột của ta."
Mấy quan binh không khỏi nhìn nhau, một
người trong đó bước ra trước một bước, mở miệng nói: "Phu nhân, việc
này, không tốt lắm đâu."
"Nàng là muội muội của ta, hơn nữa, đã đến mức độ này, nàng còn có thể làm cái gì? Chìa khóa đâu? Cho ta, ta tự mình mở."
Thấy ta khăng khăng muốn thả người, người nọ không thể làm gì khác hơn là đưa chìa khóa cho ta.
Nữ phụ muội muội nhìn ta, hừ nói: "Ngươi bây giờ hận ta thấu xương, còn giả bộ cái gì?"
Ta đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt nàng, đau lòng nói:
"Đau không? Hận, ta như thế nào lại hận ngươi đây? Nói thế nào ngươi
cũng là một nữ tử yếu đuối, chẳng lẽ. . . . . . Ngươi có thể mạnh hơn
một đại nam tử cao lớn sao? Nói đi nói lại, lỗi đều trên thân nam nhân. . . . . ." Ta lấy chìa khóa xong, phất phất tay với mấy quan binh: "Các
ngươi ra ngoài, ta muốn nói mấy câu cùng muội muội, các ngươi lui ra
ngoài viện đi."
Mấy người lo lắng không chịu động, ta không thể
làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa: "Ta hiểu rõ nàng sẽ không làm
thương tổn ta, nếu nàng muốn làm gì, ta sẽ lập tức kêu to. Nàng hiện tại suy yếu thành bộ dáng này, các ngươi cứ yên tâm đi. Nếu các ngươi không muốn đi, ta đành phải kéo cái thân thể tàn tạ này tự mình đuổi các
ngươi ra ngoài."
Ta đều đã nói như vậy, mấy người kia cho dù
không muốn đi, lúc này cũng phải đi, chỉ là không dám đi quá xa. Thấy
vậy, ta gọi A Tam cùng Sẹo ca tới, bảo vệ viện, đừng để cho người khác
đi vào.
Thời điểm Sẹo ca cùng ta lướt qua nhau, đột nhiên nhắc
nhở ta, Tướng quân đang ở bên ngoài, có lẽ đã chuẩn bị xong muốn đón ta
hồi phủ tướng quân rồi.
Ta nhẹ nhàng gật đầu một cái, bày tỏ đã biết.
Hồng Mai vô cùng căm hận Uông Tuyết Thiến, ánh mắt nhìn nàng đều mang sát
khí. Thấy vậy, ta mở miệng nói: "Dẫn nàng vào gian phòng kia."
Nghe được ta nói gian phòng kia, Hồng Mai cùng Lục Trúc làm sao có thể không biết ta nói nơi nào?
Họ lập tức kéo xích, kéo nữ phụ muội muội đi về phía gian phòng để thi thể.
Nữ phụ muội muội vật lộn đứng lên: "Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Các ngươi muốn làm gì ta! ?"
Ta theo ở phía sau, mềm mại mở miệng: "Yên tâm đi, ta không hận ngươi, tự
nhiên sẽ không giết ngươi, thậm chí, sẽ không hành hạ ngươi."
Âm
thanh của ta bình thản không có sóng, không có chút ngụy trang nào, bản
thân ta chính là một người lạnh lẽo như vậy, giống như giọng nói của ta
lúc này. Nếu như không phải người đặc biệt đối với ta,
ta không cách nào nhiệt tình được.
Ta không có oán hận với nữ phụ, đối với ta,
nàng chỉ là một người xa lạ có chút chọc người chán ghét mà thôi. Chỉ
là, mặc dù ta nói không hành hạ nàng, nhưng không có nghĩa là không thể
để cho nàng tự tìm hành hạ.
Nữ phụ phản ứng rất kịch liệt, nàng
cho rằng ta căn bản không thể không hận nàng, giùng giằng không chịu đi
về phía trước. Hết cách rồi, ta không thể làm gì khác hơn là ở phía sau
đạp nàng mấy cái, đem nàng trực tiếp đạp vào gian phòng kia.
Gian phòng này quá mờ tối, khi không thắp đèn thì không nhìn thấy bên trong
có cái gì. Cho nên, cho dù nữ phụ muội muội đối diện với thi thể của tỷ
tỷ đã chết, nàng cũng không có cảm giác gì, nhiều lắm là cảm thấy nơi
này có chút lạnh.
Hai nha đầu lôi kéo người không thể đi đốt đèn, ta đánh lấy mồi lửa từ trong ngực ra, thắp đèn lên. Vừa thắp, ta vừa
dùng âm điệu nhàn nhạt nói: "Rất nhanh, ngươi sẽ biết rõ vì sao ta không oán hận ngươi. . . . . ."
Thời điểm ta vừa dứt lời, gian phòng
sáng lên, ta quay đầu nhìn về phía nữ phụ, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ
nàng trừng lớn mắt, con ngươi co rúc lại. Nàng nhìn thi thể vài lần, mới khó khăn đem ánh mắt chuyển tới trên người ta.
Ta mỉm cười với nàng, thân thể của nàng lại phát run lên.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Rốt cuộc là ai?"
Ta kéo tay của nàng, đến gần người nằm trên giường, mỉm cười mở miệng nói: "Có phải cảm thấy rất quen mặt hay không, ngươi có muốn sờ vào không,
da vẫn mềm đấy. Chỉ là bởi vì trúng độc, máu màu đen, , bất quá, bất quá nhìn như vậy, không phải là một mỹ nhân ngủ xinh đẹp sao? Tuyệt không
giống như người chết."
Ta vừa nói, đột nhiên ấn đầu nàng về phía
người trên giường, để cho mắt nàng đối diện với hai mắt nhắm chặt, mũi
chạm vào cái mũi lạnh lẽo kia.
Nữ phụ bị sợ đến mồ hôi lạnh chảy ra, trực tiếp phát run: "Ngươi rốt cuộc là ai? ! !"
Nàng giống như điên rồi nhìn ta, ta chỉ cười với nàng.
"Ta à. . . . . . Là tới báo thù. . . . . . Ngươi nói ta là ai?"
Vị trí này rất tốt, ánh lửa bị gió thổi lắc tới lắc lui rồi, lúc sáng lúc tối, làm cho bóng dáng của ta cũng lúc sáng lúc tối.
"Tiểu Thiến Nhi, ta rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với ngươi, ngươi nói cho ta
nghe một chút đi . . . . . ." Ta vừa nói, vừa chạm vào mặt của nàng,
chạm xong hết thu tay về: "Từ nhỏ, ngươi muốn cái gì ta liền cho ngươi
cái đươi, nhưng ngươi lại đối với ta như vậy sao?"
"Không, ngươi không phải là nàng, nàng không phải như ngươi?"
"Người chết oán hận dĩ nhiên có oán khí, chẳng lẽ ngươi mong đợi ta có bao
nhiêu hào phóng bao nhiêu thiện lương sao? Nếu không, ngươi dập đầu với
nàng, dập đầu đủ một trăm, có lẽ ta sẽ cao hứng, oán khí liền tiêu tán,
bỏ qua ngươi."
Nữ phụ mờ mịt nhìn chung quanh một lần, nàng bắt
đầu tìm đồ ném về phía ta, vừa ném vừa mắng: "Ta không tin, ta không
tin. . . . . . Không được cười, ta không cho phép ngươi cười!"
Ta chỉ có thể nhún nhún vai, trốn đi trốn tới, cuối cùng thật sự không có
biện pháp, để cho Hồng Mai đem người đặt ngay tại trên đất, cứng rắn dập đầu lạy ba cái.
Thời điểm nữ phụ dập đầu, ta lấy bình màu hồng
tối qua ra, trong đó đã tăng thêm một vị thuốc. Nữ phụ vốn đã bị dùng
hình cũng đã rất yếu đuối, bị cưỡng ép dập đầu ba lượt, đầu lập tức có
chút choáng váng.
Thời điểm ta tới gần nàng, một tay ấn lên huyệt của nàng, trước khi nàng không kịp phản ứng khép miệng vào đã đổ thuốc
vào trong miệng nàng, để cho nàng uống sạch.
"Này, đây là cái gì. . . . . . Ọe. . . . . ." Nữ phụ muốn nhổ thuốc trong miệng ra, nhưng thế nào cũng không có biện pháp.
"Đồ tốt, dược này này nguyên danh gọi ‘si tình’ chính là nam nữ tương hỗ
lẫn nhau, bất quá, ta bỏ thêm chút đồ nữa. Nếu như, trong một ngày ngươi không ân ái với nam nhân yêu thích. . . . . . Sẽ chết nha. Ta tuyệt
không lo lắng, cho dù ta cái gì cũng không làm, thời điểm dược tính phát tác, ngươi cũng sẽ tự động làm, cho dù khi đó. . . . . . Ngươi thần chí không rõ."
Hiện tại, nhìn xem tra Tướng quân có thể chống cự được hay không.
Muội muội hại chết tỷ tỷ, nếu như nàng không thành công bắt được tướng quân, thuốc này chẳng qua chỉ lấy đi cơ hội sinh con đời sau của nàng, đã coi như nhẹ rồi. Chỉ là. . . . . . Nếu như Tướng quân vì nàng mà phía dưới
biến thành ngón tay út, cuộc sống sau này của nàng. . . . . . Sẽ trở
thành địa ngục chứ?
Đến lúc đó nàng vẫn tiếp tục yêu tướng quân thì có ích lợi gì? Ngón tay út không thẳng lên được nha!
Mà Tướng quân, cũng sẽ cùng sống trong địa ngục.
Ta cảm thấy, đứt rời cùng héo rút. . . . . . mức độ đều như nhau.
Coi như Tướng quân lần này kiên định chống cự được, ta cũng có thể định cho hắn tội danh tư thông với em vợ! Cũng không phải là cùng tỷ tỷ gả vào
phủ tướng quân, hơn nữa còn là hoàng hoa đại khuê nữ lại ở chung một chỗ với tỷ phu, vậy sao tốt đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com