“… Em biết?”
Những lời này của anh hoàn toàn chứng thật những điều cô thầm đoán.
Mộ Tây chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, cô bị anh ôm, ghé
đầu vào vai anh, những ấm ức trong lòng toàn bộ thông qua nước mắt cùng
nức nở mà thoát ra hết. Làm sao cần cỡ nào giống nhau, chỉ cần một cái
tên nói ra liền làm người ta hiểu, anh yêu cô ấy nhiều vậy sao?!
Lục Nhược ôm Mộ Tây ngồi xuống sàn, nhặt lên quần áo mặc vào cho cô,
nhìn cô khóc như vậy, hương vị ngọt ngào của chiếc bánh ngọt còn chưa
thấm được vào phế phủ đã dần tan đi, cảm giác chua xót dâng lên trong
lòng.
Mộ Tây đẩy anh ra, nhặt lên chiếc váy vừa
rồi bị anh cởi ra, rút từ bên trong túi một mảnh báo cũ. Lục Nhược mở
ra, báo đã cũ, trang giấy đã có chỗ ố vàng, trang đầu là một bức hình
màu khổ lớn, chính là anh và Lục Hi đang hôn nhau. Phía dưới còn có một
hàng tít lớn chạy dài nói anh – Lục đại thiếu gia cùng người mẫu mới nổi vừa hôn đính ước.
Lục Nhược thở dài, cúi đầu gạt lệ trên mặt Mộ Tây, ôm cô lại: “Sàn
nhà lạnh, chúng ta về phong ngủ đi rồi nói… Anh cũng không phải cố ý
muốn gạt em.”
Đấy là loại tình cảm lưu luyến cấm kị, cô mà biết được sự thật chắc rất hận anh. Chuyện như vậy, làm sao anh nói ra được?
Trên giường, Lục Nhược khoác khăn lông lên người cô, ôm cô trong thả
nói: “Khi đó anh còn chưa biết mình có chị gái. Đúng thời điểm tìm người mẫu cho công ty, Hi Hi… cô ấy là trợ lý cho nhà tạo hình của anh. Lúc
ấy vì mấy người mẫu mới anh xem đều không hài lòng, liền chọn trúng cô
ấy. Lúc ây cô ấy theo họ mẹ, gọi Sở Hi. Quản lí bên đó thấy anh thích cô ấy, lền đem cô ấy cho anh… Cái gì anh cũng chưa làm, thật sự.” Cảm nhận được thân hình mềm mại trong lòng run lên, Lục Nhược trấn an, vỗ vỗ cô: “Thật sự anh không phải người tốt, nhưng mà khi đó chưa động đến cô
ấy.”
“Rồi sao?”
“Rồi… Anh cùng Hi Hi kết giao không đến hai tháng, cô ấy đưa anh đến
bệnh viện gặp mẹ, vừa vặn bố anh cầm tấm poster của cô ấy tìm đến. Bây
giờ anh mới biết đó là chị mình. Bố anh tiêu hủy tất cả số báo kia, đóng cửa tòa soạn kia, bịt mọi đầu mối.” Tay Lục Nhược nắm tay Mộ Tây bất
ngờ nắm chặt: “Không nghĩ tới bố không hủy hết. Bố mẹ phục hôn song, bố
liền nghiêm khắc cảnh cáo bọn anh, bố ném anh cho Đại ca anh trông giữ,
rồi đem anh ra ngước ngoài.
Anh cũng chẳng biết làm gì nữa, xuất ngoại cũng chỉ là biện pháp trốn tránh tạm thời. Khi anh quay về, cô ấy cùng Âu Dương Triệt kết hôn, có
mang. Lúc ấy anh cùng Âu Dương Triệt nổi điên lên tranh chấp, không nghĩ thông lôi cô ấy xuống cầu thang…”
Không đến hai tháng tình cảm lại khiến bốn năm tình không dứt, anh
rốt cuộc yêu chị ấy bao nhiêu? Mộ Tây càng rúc vào trong lòng anh, không muốn nhìn đôi mắt của anh vì người con gái khác mà đau xót.
“Lúc trước anh bảo em làm lái xe, chính là để đưa San San đi học, còn có làm bạn gái của anh hai tháng có phải bởi vì anh biết Lục Hi, nếu
không phải San San sinh bệnh, hai tháng sau chị ấy cùng học trưởng xuất
ngoại. Có phải anh muốn chị ấy thấy anh sống ổn, có thể an tâm mà đi?”
Mộ Tây hỏi dồn.
Thật lâu sau, Lục Nhược mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Mộ Tây buồn nói: “Anh muốn biến mình thành thánh tình à?” Cô lách
mình ra khỏi vòng tay anh, chuyển qua mép giường bên kia, co lại thành
một đống.
Cô nhớ tới lúc Âu Dương San sinh bệnh, Âu Dương Triệt nhìn Lục Hi
bằng ánh mắt thương đau, hẳn là anh cũng biết. Căn bản Lục Hi không quên được Lục Nhược. Mặc kệ là do cái gì quyết định, mặc kệ hai bọn họ lỗi
thuộc về ai, bọn họ đều sẽ không quên đối phương, càng không thể xem
người kia là người thân đơn thuần.
Trái tim Mộ Tây giống như là bị dao chém vào. Đau. Người đàn bà nào
cũng cho rằng, tình yêu là ở hôn nhân, trong đó mình là nhân vật chính,
cô cũng không ngoại lệ. Nay mới phát giác, cô chỉ là một người con gái
khác đi vào cuộc sống của chồng cô, cô chỉ là người đến an ủi anh sau
cuộc tình đau khổ mà thôi.
“Nhị Tây,” Lục Nhược từ phía sau ôm lấy cô: “Bây giờ anh thực sự là thích em, anh yêu em. Tất cả đã trôi qua rồi.”
“Lục Nhược anh dám nói trong lòng không còn chị ấy sao?” Mộ Tây quay
đầu, nhìn chăm chú vào anh. Làm cho cô thất vọng là trong ánh mắt anh
vẫn có một phần không xác định, mê mang vẫn là đau xót. Lục Hi lưu lại
cho anh vết tích ấy cả đời.
“Em là vợ anh, Nhị Tây…”
“Chị ấy là chị của anh!” Mộ Tây có chút kích động: “Anh không thể
giải thích được loại cảm giác này. Người ngoài nhìn vào, lúc anh đối tốt với cô ấy, ngay cả tư cách phản đối em cũng không có. Nhưng là chính
anh tự hiểu được với anh cái gì là hơn cả! Anh chỉ là tìm một người thay thế, nếu không phải tên em với chị ấy tên đồng âm, người nằm trên
giường bây giờ không phải em mà là Phiên Phiên!”
“Em nói gì vậy?” Lục Nhược biến sắc: “Người thay thế, anh sẽ không
cùng người thay thế kết hôn. Là chính anh ngay từ đầu đã thích em nhưng
không nhận ra. Lúc đầu là giả nhưng sau đó thì là thật, chẳng lẽ em
không cảm nhận được. Chuyện của anh cùng cô ấy,…. loại sự tình này bảo
làm sao anh có thể nói cho em biết được, em sẽ suy nghĩ thế nào đây?”
Mô Tây khóc lớn: “Anh là đồ biến thái!”
Ban đêm, Mộ Tây không cho phép Lục Nhược lại gần mình, Lục Nhược phải ra sô pha ngủ. Nhưng cho đến tận sáng trên giường vẫn vọng lại tiếng
khóc cùng tiếng trở mình của cô. Anh mở mắt trừng trừng đến tận hừng
đông, nhẹ nhàng đến cạnh giường nhìn thấy Mộ Tây nằm trên giường mắt mũi đều hồng lên cả, xung quanh giường toàn là khăn giấy cô bỏ lại. Tiến
lại, anh vuốt ve mái tóc của cô: “Nhị Tây, anh thực sự rất yêu em!” Anh
xoay người ấn môi mình vào môi cô, nụ hôn thật ẩm ướt mang theo vị mặn.
Buổi sáng ngày hôm nay anh có một cuộc họp, buổi chiều phải đi ra
nước ngoài, chỉ chuẩn bị đơn giản rồi đi ra khỏi cửa. Đứng ở cửa phòng
kia một lát, trong đầu anh chợt nghĩ hay là đem cô theo mình nhưng liền
ném ý nghĩ này đi trong nháy mắt, vẫn nên cho cô thời gian để bình tĩnh
lại.
Qua một đoạn thời gian nếu cô còn chấp nhận anh thì đó là ý của ông
trời còn nếu không thì đành phải chấp nhận thôi. Mà riêng với Lục Nhược
cũng phải mất mấy năm mới có thể tự mình nhận ra.
Mộ Tây trở về nhà mẹ đẻ, không hề nói cho ai nghe chuyện cùng Lục
Nhược cãi nhau, mọi người nhận ra cô có điểm bất thường nhưng cô không
nói nên không ai hỏi. Hơn nữa mọi người Mộ gia đều biết bây giời Lục
Nhược bộn bề công việc không về nhà, Mộ Tây trở về cũng làm họ rất vui.
Chỉ có Mộ Đông là buồn, từ sau khi Mộ Tây trở về, cứ nhìn thấy anh là
châm chọc cùng khiêu khích khiến anh sợ đến mức không dám đến trước mặt
bà chị.
Sau khi trở về, Mộ Tây suốt ngày nằm trên giường của mình, ngoại trừ
đi làm ở quán cà phê của Lâm Sinh vào buổi chiều, cách hai ngày lại đến
Lục trạch chơi thì tất cả đều nằm ở trên giường. Trên giường, cô cảm
thấy vô cùng mềm mại cùng thoải mái không còn cảm thấy đau đớn.
Do nhà của cô cùng Lục Nhược không có anh cô cũng không muốn ở. Anh
đi rồi, lại ở tại nơi trong mỗi hơi thở đồ vật đều như có bóng hình của
anh, làm cho cô tưởng tượng ra cảnh trong ngôi nhà này trước đây
từng có người khác ở cùng anh, chiếm cứ lòng anh. Cô đều có cảm giác ghen tị.
“Nhị Tây, ai cũng nói anh thật khổ, mày lại cùng anh cãi nhau là
không đúng. Cuối cùng anh cũng nói là anh yêu mày.” Mỗi lần tự nhủ với
lòng mình như vậy cô đều cảm thấy tâm trạng thật rối rắm, đáy lòng lại
nghe thấy chính mình nhắc nhở: “Mày chẳng qua chỉ là người thay thế của
anh mà thôi, thật không công bằng!”
Mộ Tây cảm thấy như muốn nổi điên, cô nhìn vào con mắt to ngập nước
của Trư Thất, nó muốn về Lục trạch không muốn ở cùng cô ở đây.
***
“Gần đây em làm sao vậy?” Lâm Sinh vỗ vỗ vai Mộ Tây, bất đắc dĩ trách cứ cô: “Trong tuần này đây là lần thứ ba đưa sai đồ.” Anh đe dọa cô:
“Còn tái phạm nữa coi chừng anh đuổi việc em.”
Mộ Tây xoa xoa hốc mắt thâm quầng: “Xin lỗi, gần đây em rất mệt mỏi, có muốn em bồi thường gì không?”
Lâm Sinh cẩn thận đánh giá cô: “Thoạt nhìn tâm trạng em không tốt lắm, có cần đi bệnh viện kiểm tra gì không?”
Mộ Tây lắc đầu: “Không có việc gì, chẳng qua là ở nhà ngủ nhiều, cả
người không có sức mà thôi. Mẹ em nói đây là do lười vận động mà ra, chỉ cần vận động một chút là được.”
Lâm Sinh uống ngụm cà phê, trêu ghẹo: “Lục Nhược không có ở đây, em
cũng không có tinh thần. Ha ha, lúc trước em cùng anh ta hưởng tuần
trăng mật, mỗi ngày đều vui vẻ như con thỏ bên cạnh anh ta. Bây giờ thì
lại ủ rũ như cây củ cải trắng.”
Mộ Tây miễn cưỡng nở nụ cười, vừa vặn có khách vào quán, cô liền lại
phục vụ. Lục Nhược đi hai tháng, hai người cũng không hẳn cắt đứt liên
lạc, cũng có gọi điện vào buổi đêm, nghe ra anh có vẻ rất mệt mỏi, kêu
gào về nhà muốn từ chức, có đôi khi đang nói chuyện thì ngủ. Mộ Tây nói
hết thì cũng nghe bên kia truyền lại tiếng thở đều đều, trong lòng cũng
nóng hầm hập.
Biết chuyện của anh với Lục Hi xong, cô nghĩ sao lại cảm thấy Lục
Nhược như thực sự xin lỗi cô, lừa gạt tình cảm của cô. Nhìn đến tấm ảnh
cưới thấy nụ cười cô dâu sáng lạn hạnh phúc lại như đang chân chọc cô
hiện tại. Nhưng mà bây giờ anh cũng không có ở đây, lâu ngày, lòng cô
lại dâng lên nỗi nhớ anh.
Nhớ anh ngốc nghếch giúp cô thái thịt, ở bên ngoài ăn thịt nướng, lau miệng giúp cô, lau chén đũa cho cô, một bên phê bình cô nấu ăn dở nhưng một bên lại ăn sạch…
Luôn cảm thấy anh ngây thơ, anh bắt nạt cô, anh dù tình không sâu
nhưng lại làm cô luôn có chút khó hiểu, lại như là anh luôn luôn yêu cô
giống chị ấy, đổ tại có vẻ tự mình không phân rõ phải trái. Mộ Tây lại
bắt đầu tức giận, thế mà anh lại làm cho cô có cảm giác tội lỗi, rõ ràng chính anh không đúng!
“A Tây.”
Một tiếng này thực chói tai, bây giờ cô ở đây chẳng quen ai để gọi
mình thân thiết như vậy. Mộ Tây theo tiếng người nọ ngoảnh lại sắc mặt
cũng không lấy gì làm vui vẻ. Lâm Sinh cũng chỉ coi cô là nhân viên tạm
thời nên cũng không có kiểu xưng hô này.
Là Hứa Diệc Hàng. Mộ Tây thấy lạ liền đi qua hỏi: “Quý khách, anh món gọi gì?”
“Em nhất định phải đối với anh xa lạ như vậy sao?” Hứa Diệc Hàng nói giọng có chút ưu thương.
Mộ Tây không hé răng. Bây giờ Hứa Diệc Hàng làm ở viện kiểm sát, dạo
trước từng cùng đồng nghiệp bắt một số quan chức tham ô. Nhưng lại là
quan viên mà bố cô – Mộ Trung một tay bồi dưỡng đề bạt, chuyện này nói
là chuyện lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Điều tra tiếp,
phỏng chừng ngay cả bố cô cũng bị liên lụy. Trong lúc tất thảy quan viên còn có chút thần hồn nát thần tính, mà hành động lần này cũng là làm
trong im lặng, ở ngoài nhìn vào thì chỉ là tiếng sấm nhỏ trong cơn mưa
lớn mà thôi. Mộ Trung cũng hiểu được, đây chỉ là đòn thử, cảnh cáo. Tuy
rằng Mộ Tây không hiểu lắm sự tình bên trong, nhưng mà nhìn bố mình lo
lắng mấy ngày, không khỏi có chút thầm oán Hứa Diệc Hàng.
Hứa Diệc Hàng nhấp ngụm trà: “A Tây, đó là công việc.”
Hứa Diệc Hàng trong trí nhớ ít ỏi của cô là rắn chắc, cao lớn, khuôn
mặt ôn hòa luôn che giấu ánh mắt sắc bén. Anh bây giờ đã không còn là
người cô đã thầm mến. Mộ Tây có chút thương cảm, nói đến đây, cô thực sự chưa bao giờ hiểu hết anh. Nhưng như vậy cũng không phải là nguyên do,
bất kể cảm tình cũ thế nào cũng chỉ là gánh nặng thời trẻ mà thôi.
“Hai người đang nói chuyện?” Lâm Sinh vui vẻ sải bước về phía này
cùng Hứa Diệc Hàng bắt tay: “Hứa, khó trách lần đầu tôi gặp Mộ Tây có
thấy quen mắt, cô ấy không phải là cô gái trong tấm ảnh đó sao?”
Hứa Diệc Hàng cũng đứng lên, bắt tay sau cũng ôm Lâm Sinh một cái, hai người hẳn là chiến hữu cũ.
“Tôi học nghiên cứu sinh cùng anh ấy nhưng là bạn cùng phòng, thật là có duyên.” Lâm Sinh cao hứng: “Hôm nay tôi mời, cứ tự nhiên.”
Hứa Diệc Hàng nhìn vào bức ảnh treo trên tường bên kia, đi qua tháo
xuống. Đó là tấm hình Mộ Tây lúc mới quen Lâm Sinh, hình chụp cô đang
giơ sào trúc làm dáng.
“Ai cho anh xem ảnh của tôi, đặt xuống!” Mộ Tây bất mãn với Lâm Sinh: “Bằng không anh đang xâm phạm quyền sở hữu hình ảnh của tôi.”
Lâm Sinh không đồng ý: “Đấy là lợi nhuận của anh. Hứa Diệc Hàng, thế
nào cậu lại có thời gian rảnh đến đây? Mỗi lần tôi gọi điện đến cho cậu
đều có người bảo cậu đang bận. Rốt cuộc cậu có bao nhiêu việc?”
Hứa Diệc Hàng thấy ngoài cửa sổ thân ảnh yểu điệu kia, cô ấy đang đi
tới bên này. Anh hướng khuôn mặt có lỗi với Lâm Sinh cùng Mộ Tây cười:
“Tôi lại có việc, lần khác nói chuyện. A Tây, gặp lại sau.”
“Tạm biệt, không tiễn.” Mộ Tây giúp anh đẩy cửa, nhìn anh rời đi,
trên đường gặp một cô gái, hai người liền lên xe đi. Đây chắc là bạn gái anh, nghĩ đến chắc ngại gặp gỡ xấu hổ. Chỉ là, cô híp mặt nhìn, bóng cô gái kia có chút quen thuộc.