“Trà, điểm tâm, đồ ngọt, anh còn yêu cầu gì nữa không?” Mộ Tây đem
tất cả yêu cầu của Hứa Diệc Hàng đem dặt ở trước mặt anh, ánh mắt cổ
quái nhìn nhìn: “Anh còn có yêu cầu gì nữa không?”
Từ ngày vô tình gặp anh ở quán cà phê của Lâm Sinh, Hứa Diệc Hàng mỗi ngày đều đến, mà không chỉ vậy mỗi lần đến anh đều gọi mấy thứ đồ linh
tinh bày đầy trên bàn sau đó ngồi lại đến mấy giờ.
Hứa Diệc Hàng chỉ mỉm cười nhìn Mộ Tây: “A Tây ngồi xuống nói chuyện với anh một lát đi!”
Mộ Tây nhìn về nơi khác: “Thực xin lỗi bổn tiệm không có cung cấp loại dịch vụ này, nếu anh cần có thể đi ra cửa
và rẽ trái” Cô thật sự không biết anh muốn gì ở cô, không phải anh cũng
có bạn gái mới rồi, sao mỗi ngày còn đi tới đây. Mỗi lúc làm việc cô vẫn có thể cảm nhận tầm mắt của anh vẫn luôn đặt trên người mình, ngẫu
nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh không hề e ngại nhìn thẳng vào mắt
cô cười đây ý nhị.
“Cái kia,” giọng nhỏ nhỏ như còn nuốt trong họng, nhân lúc cửa hàng
vắng khách, cô bèn đem một chiếc ghế ngồi đối diện với anh: “Em đã kết
hôn hơn nữa anh cũng đã có bạn gái mới rồi, nếu anh muốn cùng em nối
lại tình xưa e không được hợp lí cho lắm… ” Tuy rằng nói như vậy có vẻ
hơi quá nhưng bẳng chính trực giác của mình Mộ Tây biết Hứa Diệc Hàng
đang muốn dụ dỗ cô…
“A Tây, bây giờ em rất hạnh phúc sao?”
Mộ Tây ngẩn ra lập tức nhìn anh cảnh cáo: “Anh hỏi cái này làm gì? Em hiện tại… rất tốt mà” nói đến đoạn này, Mô Tây không khỏi lo lắng.
Chuyện của Lục Nhược cùng Lục Hi vẫn canh cánh trong lòng cô, khiến cô
khó chịu không thôi. Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, anh ấy cũng
thích mình nhưng mà trong lòng vẫn chưa quên được Lục Hi. Có ai không
muốn có được toàn bộ trái tim của chồng mình nên cũng không thể trách cô quá hẹp hòi.
Bỗng nhiên Hứa Diệc Hàng nắm chặt bàn tay đặt trên mặt bàn của cô, Mô Tây run rẩy muốn rút tay lại nhưng lại phát hiện anh nắm rất chặt:
“Buông ra!” Cô rất tức giận chẳng lẽ anh ta muốn phá hỏng nhưng hồi ức
đẹp của cô về anh ta.
“A Tây, anh biết chuyện của Lục Hi và Lục Nhược” Hứa Diệc Hàng ném một quả bom về phía cô.
Mộ Tây choáng váng mơ hồ nhìn anh: “Anh làm sao mà biết? Anh điều tra anh ấy?” Cô bỗng nhớ ra cô gái đi cùng anh hồi trước: “Anh biết Phiên
Phiên?”
Hứa Diệc Hàng không hề lảng tránh: “Đúng vậy, cô ấy là đối tượng xem
mắt do bố anh giới thiệu. A Tây, trước đây anh từng tham gia nhiều vụ
án, trong đó, nhiều người trong gia đình do nhiều nguyên nhân mà dẫn đến loạn luân. Tuy rằng phần lớn bọn họ đều có cuộc sống bình thường những
vẫn không thể quên những thương tổn do chuyện đó mang đến. Em cũng biết
cái không thể có được mới làm người ta mãi không thể quên, nếu như tình
cảm của em và anh ta chưa đến mức sâu thì hãy nhanh chóng rút ra khi còn có cơ hội…”
“Anh im đi!” Mộ Tây tức giận nhìn anh: “Đây là chuyện của tôi và anh
ấy anh không có quyền xen vào, Hứa Diệc Hàng, anh đừng để tôi có ấn
tượng xấu về anh!”
Hứa Diệc Hàng nghe những lời trách móc của Mộ Tây ban đầu rất kinh
ngạc nhưng rất nhanh lấy lại được khuôn mặt thản nhiên như không có
chuyện gì: “Em ghét anh cũng được nhưng anh không muốn em bị tổn thương
sâu sắc. Em rất lương thiện, căn bản anh ta không yêu em. Huống chi bên
cạnh em và anh ta còn có Phiên Phiên. Em đừng tưởng rằng có thể trở
thành vợ chính thức của anh ta là đã xong. A Tây, em không biết cái gì
là thủ đoạn lợi dụng con người!”
“Cạch” một tiếng, đồ ở trong khay rơi xuống đất: “Anh câm miệng lại
cho tôi, anh có tư cách gì quản chuyện của tôi! Anh lấy tư cách gì đến
để nói những chuyện này cho tôi nghe! Lấy lại lòng thương cảm rẻ tiền
của anh đi!”
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Sinh vội vàng đi tới.
Mộ Tây chạy vào bên trong toilet.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Sinh quỳ rạp xuống đất để nhặt
mảnh vỡ: “Hứa Diệc Hàng không phải tôi đả kích cậu nhưng chuyện của cậu
và Mộ Tây giờ đã là chuyện không thể rồi. Trước kia, trước khi chúng ta
cùng ở nước ngoài, cậu bỏ cô ấy, quyết tâm ra nước ngoài chẳng qua cũng
chỉ vì cậu coi cô ấy như trò chơi mà thôi. Không cần mang danh nghĩa sứ
giả tình yêu đến làm tổn thương cô ấy nữa, đừng tôi..” Lâm Sinh nói âm
thanh trong cổ họng có chút phát nhanh: “đừng như tôi… đừng giống nhau.”
Mộ Tây ngồi ngây ngốc trong phòng vệ sinh nửa ngày, lấy di động ra gọi cho Lục Nhược: “Lục Nhược…”
“Nhị Tây, em không sao chứ?”Lục Nhược trả lời, âm thanh ở đầu dây bên kia hỗn loạn, ồn ào.
“Một ngày nào đó, anh có thể hoàn toàn quên Lục Hi trong tim anh sẽ
chỉ có mình em thôi có được không?” Nói xong Mộ Tây liền cúp điện thoại. Cô thà làm con rùa rụt đầu chứ không muốn nghe câu trả lời của Lục
Nhược, chỉ cần do dự trong một chút thôi cô sợ mình không kìm được mà bỏ đi mất.
Khi Mộ Tây đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hứa Diệc Hàng đã bỏ đi. Lâm Sinh nhìn cô nói: “ Mộ Tây để anh đưa em về.”
“Không cần.” Mộ Tây đến gần cửa sổ ngồi xuống, day day thái dương nói: “Lâm Sinh, em muốn uống chút rượu.”
Khi Lâm Sinh đang thu dọn các thứ chuẩn bị đóng cửa thì Mộ Tây đang
ngủ gục, trên bàn còn lại hai chai rượu rỗng. Anh thở dài đang muốn dang tay đỡ cô lên lại bị một bàn tay khác từ đâu giành lấy, vững vàng ôm Mộ Tây lên.
Lâm Sinh đuổi theo Hứa Diêc Hàng tới cửa: “Cậu muốn đem cô ấy đi đâu? Hứa Diệc Hàng tôi không cho phép cậu như vậy. Lục Nhược là loại người
như thế nào, anh ta sẽ để yên cho cậu chạm vào vợ anh ta hay sao?”
“Lâm Sinh tôi chỉ muốn ôm cô ấy, tin tưởng tôi đi!”
Lâm Sinh thấy trong mắt người đàn ông này có một tia cầu khẩn cùng
hèn mọn. Anh nhớ lại đoạn thời gian trước kia, anh ở cùng anh một kẻ
điên cuồng suốt ngày đem sách vở ra cắn loạn nhưng cuối cùng lại rước
một cái kết thúc đau khổ nhất cho mình. Gia cảnh hậu đãi nhưng anh không hiểu vì sao anh ta lại chọn
cho mình kết quả bi thảm như vậy. Anh ta
vẫn có thói quen đem tấm ảnh kia ra vuốt ve, “Vì muốn có đủ tư cách
thích cô ấy thôi.”
“Đinh linh linh” sau mấy tiếng vang Lâm Sinh nhìn bóng Hứa Diệc Hàng
ôm Mộ Tây đi xa không nói gì. Không một ai luôn đứng một chỗ chờ ai đó,
đây cũng là cái giá đáng phải trả trong cuộc sống, cô ấy đã có cuộc sống riêng của mình. Trái tim cô ấy với cậu đã sớm lạnh ngắt, trái tim ấy
lại đang hướng về một nơi khác cùng cậu đã chẳng còn cơ hội rồi
**
Mộ Tây sửng sốt hồi lâu mới nhận ra nới mình đang ở, cô chạm vào ga
giường sau tiến lại gần cửa sổ có dây trường xuân, đây rõ ràng là nhà
trọ mà cô ở cùng Ngô Mỹ Mỹ ở trước đây.
“Hôm qua em uống rượu nên anh đưa em trở về đây.” Hứa Diệc Hàng bỗng nhiên lên tiếng làm cô nhảy dựng lên, hóa ra anh vẫn ngồi cạnh giường
cô.
Mộ Tây cảm thấy mu bàn tay vẫn còn vương lại hơi ấm: “Sao anh vẫn còn ở nơi này?” Theo lí thường anh đã vào Hứa gia thì phải ở trong ngôi nhà xa hoa của cha anh mới đúng.
Hứa Diệc Hàng nắm bàn tay trống trơn, chống tay lên giường khẽ đứng lên: “Đói chưa, đi ăn cái gì nhé!”
“Rốt cuộc anh muốn cái gì?” Mộ Tây nhìn anh gắt: “Có cái gì thì nói
ra là được. Nói anh không thích Hứa gia, nói anh nhớ mẹ anh, nói anh rất khó chịu, muốn thì hãy nói ra, sao lại tự làm khó mình như vậy? Vì sao
anh luôn miễn cưỡng làm những việc mình không muốn!”
“A Tây có thể hiểu em đang quan tâm anh không?”
Mộ Tây cảm thây vô cùng mệt mỏi : “Hứa Diệc Hàng đây hoàn toàn không có ý gì khác!”
**
Khi lần thứ ba phải chạy vào trong toilet cô hiểu mình phải đi tới bệnh viện.
Ngoài một chút bất an cùng kích động, cô đi vào trong bệnh viện, lấy
kết quả kiểm tra xong trông cô ngơ ngác nhìn hai chữ: “Dương tính”.
Không hiểu lắm cô nhìn bác sĩ hỏi: “Dương tính có phải là không có gì
phải không ạ?”
Bác sĩ viết kết quả vào sổ cho cô xong, nhìn cô đánh giá phát hiện
không có người đi cùng, qua nhiều năm kinh nghiệm, lạnh như băng hỏi:
“Nếu muốn bỏ? Ra bên ngoài lấy chữ kí người thân xong vào trong kia thu
phí.”
Mộ Tây há to miệng: “Bác sĩ nói tôi mang thai?”
Bác sĩ gật đầu chỉ chỉ ra: “Không phải trên đây viết rõ rồi sao, đã
hơn hai tháng, cần chú ý nghỉ ngơi cùng ăn uống. Là lần đầu tiên sao?
Sao không có chồng di cùng?” Xem gương măt mừng rỡ của Mộ Tây khi sắp
được làm mẹ, bác sĩ phát hiện mình đoán sai thầm trách cũng không nên
trách cứ là tốt hơn.
Bác sĩ muốn chữa lại nên đem vẻ mặt ôn hòa nói với cô một vài việc
cần chú ý, Mộ Tây rất kịch động bèn đem giấy nhớ ra đưa cho bác sĩ, còn
lấy sổ ra chép lại.
“Chú ý thức ăn bổ dưỡng, thời gian nghỉ ngơi, đảm bảo tâm trạng,…” Mộ Tây thúc giục bác sĩ: “Còn gì nữa không ạ?”
Con mắt bảo thủ của bác sĩ nhìn chằm chằm vào miếng giấy nhớ của Mộ
Tây, khóe mắt run rẩy xong cũng không kìm được hỏi lại một phen: “Phu
nhân cô ghi gì lại trên đó …”
“A bác sĩ nói cái này?” Mộ Tây giơ tờ giấy nhớ hình bra lên: “Đây là do tôi cố ý dùng, rất đặc biệt phải không? Bác sĩ nói nhiều quá, còn
chuyện gì nữa không ạ?”
Trên tờ giấy ghi chép màu hồng nhạt thoạt nhìn chi chít chữ, “một
chén cháo vào giữa buổi” đi qua một nơi màu đỏ rất khả nghi, Mộ Tây
nhanh chóng lướt ngòi bút qua.
Bác sĩ run run đẩy gọng kính, đây là họa tiết a a a! Ai tới cứu lại một chút nữ tính bí mật được không?
Dọc đường trở về nhà, Mộ Tây không ngừng lấy tay vuốt dọc bụng của
mình, ngây ngô cười. Hoàng hôn mùa hè luôn thật đẹp, ánh nắng chói chang ban ngày rút đi, dưới chân, có đợt gió nhẹ thổi qua làm người ta cảm
thấy ấm áp từ trong ra ngoài.
Không biết Lục Nhược biết tin này sẽ phản ứng ra sao, cô mặc sức
tưởng tượng, có thể giống trên ti vi không, đầu tiên là ngây ngốc sau đó ôm cô quay vài vòng hô: “Tôi muốn làm bố!” Cô che miệng đằng hắng.
Mộ Tây sờ vào tóc của mình nhớ sau khi ý loạn tình mê xong anh hỏi
nàng tại sao nàng không đi làm tóc cô thật sự rất hợp với tóc xoăn lọn
to. Cô thở hổn hển trong lòng anh một hồi lâu mới nói nhỏ chờ sinh xong
đứa nhỏ đã. Chờ cục cưng ra đời, cô muốn anh đưa cô đi làm tóc.
Cô nhất điện thoại gọi cho anh: “Lục Nhược bao giờ thì anh về?”
“Đêm nay, sau khi tham dự tiệc khai trương xong mai có thể về rồi!
Bảo bối nhớ anh không?” Lục Nhươc chưa nói được hai câu bên kia có người gọi anh: “Lục tổng…”
Lục Nhược bên kia : “Ba” một tiếng: “Nhị Tây chờ anh về, trước cứ thế đã.”
Hiện tại cho dù chỉ là tiếng “tút, tút” vô cảm cũng làm Mộ Tây thật
sung sướng. Mà cả Lục Nhược cùng Mộ Tây đều không biết ở thành phố S,
một quả bom thật lớn đã nổ.