Vì cả tôi và hoàng tử đều là những người trưởng thành có tính cách khá trầm ổn nên nói chung là cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng có gì gọi là “kịch tính” để kể. Tôi cũng chả dại gì xúi hoàng tử dây dưa vào ba cái chuyện “kịch tính” làm gì chỉ để cho có chuyện kể. Bởi vậy nên tôi và hoàng tử mà cứ ở bên nhau là giống như hai cuốn sách trên cùng một giá, chả to tiếng với nhau bao giờ.Thế thì, nhân dịp “không có gì để kể”, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện làm sao mà tôi trở nên “hót hòn họt” nhé!Chuyện là như thế này:Tôi và hoàng tử trông thế thôi nhưng mà cũng hay có cái thói lòe thiên hạ. Nhất là hoàng tử, cái gì trên đời chàng cũng đăng lên trang cá nhân được.Trong lần rủ nhau đi Bến Tre chơi, hoàng tử rủ tôi đi hái dừa.Trưa hôm đó trời rất nắng, tôi diện một bộ đồ phong cách Ninja đặc trưng ở Sài Gòn leo lên xe để chàng đèo. Tiện tay, tôi trùm luôn lên người hoàng tử dăm ba cái váy chống nắng vì dù gì thì chàng cũng là người của công chúng, không thể chưng chưng cái mặt ra ngoài trời dưới cái nắng ba mươi bảy độ năm được.“Lên đồ” xong, tôi tự tin leo lên xe hoàng tử ngồi chễm chệ. Chả biết chàng ton hót thế nào mà mượn được cái xe máy nhà ai còn trông thê thảm hơn cả cái con “ngựa sắt” năm mươi phân khối tôi lái thời còn học phổ thông.Tôi ngồi trên xe chàng đèo mà tim muốn thót ra mấy lần.Thế là hai Ninja Sài Gòn phiên bản đi hái dừa cứ thế bon bon trên đường.Điểm đến là một vườn dừa rất rộng của một người bản địa, chủ nhà là một người rất hiền lành. Chúng tôi được cho vào hái và chụp ảnh thoải mái chả mất phí.Thế nhưng chúng tôi cũng đã sớm chuẩn bị một phần quà từ trước để cảm ơn chủ nhà. Ai lại mặt dày đến mức vào vườn nhà người ta, bẻ cây, vặt cành, ăn uống phủ phê xong lại không ngoảnh mặt mà bỏ đi, không để lại thứ gì? Trường hợp đấy mà có để lại thứ gì thật thì chắc chắn chắn chỉ có để lại sự giận dữ và tổn thương sâu sắc trong lòng chủ nhà.Để tôi miêu tả cho các bạn một chút về chỗ này nhé!Vườn dừa này chắc phải rộng hơn 1 hecta là ít, chỗ này ngoài trồng dừa ra thì còn có rất nhiều ao cá xen kẽ tạo nên một cái mê cung ngoằn nghèo chẳng có quy luật gì, cứ thế theo lối mòn mà đi thôi.Bởi vì không phải là người bản địa mà cũng chẳng thân thuộc địa hình nơi này nên tôi và hoàng tử không dám “bay nhảy” gì nhiều, nhỡ chẳng may mà lọt xuống cái mương hay cái ao nào đó thì chắc là chơi với cá.Trái ngược với tưởng tượng của tôi, cây dừa ở đây lùn hơn những chỗ tôi từng đi rất nhiều. Không phải là đến cây dừa mà tôi còn “miệt thị” nó đâu, nhưng đúng là dừa ở đây thấp thật. Có rất nhiều cây chỉ cao nhỉnh hơn hoàng tử một chút thôi, nhiều cây còn cao bằng cả tôi nữa cơ.Đặc biệt, những cây ngay mép ao lại trông còn lùn hơn nữa vì chúng nó còn có một phần nghiêng dưới gốc để bám trụ khỏi “té ao” nữa. Những cây như thế thì quả lại càng sai.“Hoàng, tắm bùn không lại đây!”- Hoàng tử vừa cầm máy quay vừa đi giật lùi hỏi tôi.Tôi lăm lăm cầm trên tay con dao chủ nhà mới cho mượn giơ lên trước mặt, phóng ánh mắt “tia lửa điện” đầy đe doạ nhìn hoàng tử:“Nhào vô đây,