Du Định Thiên không giải thích gì với Lâm Thanh Hùng đã cúp điện thoại, Đường Gia Huy nhìn hắn hít vào một hơi dài nhẹ sau đó bình tĩnh xuống xe, nhìn hắn đi vòng qua mở cửa xe bên mình rồi cúi người chồm vào: “Anh đang làm gì vậy?”
“Ngồi im là được rồi, tôi bế em vào trong.” Du Định Thiên vô cùng nghiêm túc trả lời.
Đường Gia Huy: “…”
Thật không hiểu vậy chứ hắn ra làm bộ mặt nghiêm trọng vậy là chấp nhận được hay không được đây? Đường Gia Huy bây giờ cũng đang muốn biết mình có thật sự mang thai không, cậu đẩy Du Định Thiên tránh ra rồi tự mình đi xuống: “Tôi không có chân sao?”
“Cẩn thận.” Du Định Thiên vội vàng đuổi theo bước chân của Đường Gia Huy liên tục nhắc nhở: “Đi chậm lại một chút, nền gạch rất trơn.”
“Tôi không phải trẻ lên ba.”
“Hay là vẫn để tôi bế em đi?”
“Khoa sản ở hướng nào?”
“Em không muốn bế thì tôi cõng em được không?”
“…”
Quốc Giang bị bỏ lại vẫn còn chưa hoàn hồn nhìn hai người dây dưa trên lối đi riêng vắng bóng người của bệnh viện, hắn hình như vừa nghe thấy được một đại sự to lớn của nhà họ Du.
Phải làm sao đây, có nên báo cho chủ tịch hay Du lão gia hay không? Những lỡ như là Đường Gia Huy nhầm lẫn thì sao? Cho dù là thật cũng không biết Du tổng định giải quyết thế nào, lỡ như ngài ấy không muốn mà hắn lại tự ý báo cáo thì sẽ bị sa thải mất.
Từ lúc vào phòng khám đặc biệt chỉ dùng cho nhà họ Du ở bệnh viện Bách Di, Du Định Thiên kiên quyết không để bất cứ người nào khác ngoài vị bác sĩ trẻ tuổi đại tài trong ngành y, Dư Văn An kiểm tra cho Đường Gia Huy.
Vì vậy bọn họ tốn một chút thời gian chờ đợi bác sĩ Dư đến vì bây giờ đã gần mười một giờ đêm, bác sĩ Dư còn đang mơ đẹp thì bị gọi đến bệnh viện chỉ để làm xét nghiệm khám thai.
Vì là người do Du Định Thiên đưa đến nên Dư Văn An cũng không thể không nhẫn nhịn khi bị cậu nhìn chằm chằm trong lúc tiến hành kiểm tra, bởi vì kể từ thời gian phát sinh quan hệ chỉ vừa tới mười ngày, nên muốn xác định chính xác thì cần kiểm tra thật kỹ và tốn khá nhiều thời gian.
Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra Đường Gia Huy có thể nhìn thấy được bộ mặt căng thẳng của Du Định Thiên, hành động của hắn đối với cậu lại vô cùng cẩn thận chu đáo.
Chắc không cần đợi Du Định Thiên tự mình nói thì cũng có thể đoán ra được hắn không khó chịu việc cậu mang thai, Đường Gia Huy cũng vì vậy mà bớt đi một phần cảm giác bài xích tự nhiên đối với vấn đề đàn ông mang thai, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Cuối cùng cũng chờ được bản kết quả xét nghiệm, mắt Đường Gia Huy đang nhìn vào tờ giấy trên tay bác sĩ Dư.
Trong lúc cậu đang tiến hành chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận bất cứ kết quả nào, Du Định Thiên càng không có kiên nhẫn đứng bật dậy muốn nhanh chóng nhìn xem thì bác sĩ Dư đã phán ra lời trước.
Dư Văn An vừa đưa bảng xét nghiệm cho Du Định Thiên, vừa cười nói với Đường Gia Huy: “Chúc mừng cậu Đường, tuy thai kỳ vẫn còn rất nhỏ, những bệnh viện khác sẽ khó có thể kiểm tra chính xác một cách chắc chắn.
Nhưng ở Bách Di chúng tôi thì khác, tôi có thể khẳng định rằng cậu đã mang thai.”
Du Định Thiên cũng vừa nhìn thấy kết quả trên giấy xét nghiệm, hắn nghiêm túc hỏi lại: “Là thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Dư Văn An vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên gương mặt, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn khó chịu với việc vị gọi dậy lúc nửa đêm chỉ để làm xét nghiệm khám thai: “Du tổng đích thân đưa cậu Đường đến đây, không biết người cha còn lại của thai nhi trong bụng cậu Đường là…”
“Là tôi.” Du Định Thiên không chút do dự trả lời.
Đường Gia Huy giật mình nhìn Du Định Thiên, cậu đương nhiên biết cái thai này là của hắn, nhưng Du Định Thiên thì làm sao có thể chắc chắn? Đương nhiên chờ thai kỳ lớn hơn chút nữa cũng có thể kiểm tra ra, nhưng Du Định Thiên có thể không có chút nghi ngờ nào sao? Còn là