Ông bà chủ Đường Gia đã đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, trong nhà ngoài Vương quản gia, dì Vương và người làm thì chỉ còn hai vị thiếu gia và Hòa Trí Dương.
Nhìn thấy đồng hồ đã điểm một giờ sáng, Vương quản gia đi đến khoác lên người Đường Gia Bảo một cái áo len.
Đường Gia Bảo ngồi ở sofa từ mười giờ đêm đã sắp không chịu được, cậu đưa tay xoa hai mắt mình sau đó xoay đầu cười với Vương quản gia: “Cảm ơn bác Vương.”
“Tiểu thiếu gia hay là cứ đi ngủ trước đi, cứ để tôi đợi cửa đại thiếu gia là được.” Vương quản gia cố ý không nhắc đến Hòa Trí Dương, hôm trước hắn ta nặng lời với tiểu thiếu gia như vậy nên ông cũng cảm thấy khó chịu thay tiểu thiếu gia, hắn có không về thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao, chỉ khổ tiểu thiếu gia lo lắng.
“Không sao, tôi chờ được.” Đường Gia Bảo nói: “Bác Vương pha giúp tôi một ly cà phê nhé.”
“Không được, uống cà phê không tốt cho da, cậu lại còn trẻ như vậy.” Vương quản gia mỉm cười: “Hay để tôi pha cho cậu chút sữa nóng được không, uống xong rồi thì nghe lời bác Vương, đi ngủ trước.”
Đường Gia Bảo không trả lời mà nhìn về cửa lớn, Hòa Trí Dương thường xuyên không về nhà nên cậu cũng không quá lo lắng.
Nhưng anh trai cậu từ cái hôm ngủ qua đêm ở ngoài, sau đó cũng thường hay về rất muộn nên cậu không an tâm.
Khi Vương quản gia vừa định đi pha một cốc sữa cho Đường Gia Bảo thì lại nghe thấy điện thoại của cậu reo lên, đoán là đại thiếu gia gọi về nên ông cũng ngừng lại chờ.
Thấy đúng là Đường Gia Huy, Đường Gia Bảo vội bắt máy: “Alo anh, sao anh còn chưa về?”
“Em vẫn còn chờ cửa sao?” Đường Gia Huy có thể nghe ra giọng nói lo lắng của em trai, thấy Du Định Thiên vừa mở cửa vào phòng, trên tay còn đang cầm một bộ quần áo ngủ pajama, Đường Gia Huy đưa một ngón tay lên môi mình ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng: “Không có việc gì, bởi vì muộn quá nên anh sẽ ngủ lại nhà bạn.”
Du Định Thiên khẽ khàng đóng cửa lại, hắn không làm phiền Đường Gia Huy nói chuyện điện thoại mà đi vào phòng tắm, giúp cậu xả nước nóng vào bồn.
Nghe thấy tiếng xả nước, khóe môi Đường Gia Huy kéo cong lên: “Ừ, ngày mai anh sẽ tranh thủ về sớm, em cũng mau đi ngủ đi.”
Đường Gia Huy khuyên em trai mình đi ngủ xong thì cúp máy, cậu tạm thời chưa muốn nói chuyện xảy ra hôm nay cho Gia Bảo, dựa theo những gì mà cậu biết thì Đường Gia Bảo đối với Hòa Trí Dương là mù quáng và cố chấp.
Cho dù để chính mắt Đường Gia Bảo nhìn thấy Hòa Trí Dương cùng Hạ Thư Minh có quan hệ khác, thì cậu cũng chỉ oán hận Hạ Thư Minh chứ không thể buông tay Hoà Trí Dương.
Đường Gia Huy không biết phải làm sao để Đường Gia Bảo hoàn toàn hết hy vọng với tên khốn kia, nếu có thì cũng là khi Đường gia hoàn toàn phá sản, Đường Gia Bảo bị Hòa Trí Dương nhốt lại ở bệnh viện để hiến tủy trị bệnh cho Hạ Thư Minh, cuối cùng phát điên rồi tự sát.
Vừa bước ra đã nhìn thấy Đường Gia Huy đang ngồi trên giường rầu rĩ thở dài, Du Định Thiên cho rằng cậu vì chuyện cái thai trong bụng mới cảm thấy khó chịu, hắn đi đến xoa đầu người yêu: “Em đi tắm trước, đã không còn sớm nữa.”
Thấy Đường Gia Huy không nói gì chỉ gật đầu rồi vào phòng tắm, Du Định Thiên nhìn điện thoại của cậu còn để trên giường, sau đó cũng bất giác thở dài.
Hắn biết Đường Gia Huy không vui nhưng lại không có can đảm nói ra với cậu, từ lúc nào Du Định Thiên hắn trở nên không quả quyết như vậy?
Không đợi Đường Gia Huy tắm xong đã trở về phòng mình, ý định ban đầu khi đưa cậu về nhà cũng thay đổi vì tờ giấy xét nghiệm vẫn còn nằm trong túi áo của hắn.
Du Định Thiên ở trên giường xem một cuốn sách nhưng tâm trí chỉ toàn nghĩ đến chuyện ngoài sách, hắn phải nghĩ ra cách khiến Đường Gia Huy tự nguyện ở bên cạnh mình, nhưng nếu không được thì hắn cũng không định để cậu đi, mà nhất định sẽ dùng biện pháp cứng rắn để giữ cậu lại.
[Cạch.]
Đang bị những suy nghĩ đáng sợ của nhấn chìm, tiếng mở cửa đột nhiên phá tan dòng suy nghĩ của Du Định Thiên.
Hắn ngước đầu nhìn thiếu niên đứng ở cửa, cậu bận bộ đồ ngủ rộng hơn nhiều so với cơ thể, tóc vẫn còn ướt nước, từng giọt nhỏ lên chiếc khăn lông màu xám đang choàng trên cổ.
“Gia Huy?” Du Định Thiên lập tức bỏ sách xuống giường rồi đứng lên đi đến cửa, hắn không đợi Đường Gia Huy nói gì