CHƯƠNG 1: TA ĐÃ TRỞ VỀ
Tác giả: Luna Huang
Trăng thu treo cao trên bầu trời, chỉ thấy căn phòng nhỏ trong Yên Hà trai vẫn còn sáng đèn. Đây là phòng của tam tiểu thư Tiết Nhu, thứ nữ của Tiết giáo úy, Tiết Triệt.
Trong phòng chỉ có một ngọn nến nhỏ đặt trên bàn trang điểm cùng huân hương trong lư là động, ngoài ra đều là tĩnh, bao quát cả Tiết Nhu. Chiếc mũi cao của nàng không ngừng hô hấp an thần hương đang tỏa hương nhàn nhạt trong lư, hai tròng mắt đen láy tĩnh như mặt nước trời thu nhìn chằm chằm bản thân trong gương đồng trước mặt.
Lần cuối cùng nàng ngồi ở nơi này chính là ngày đại hôn của nàng, nàng cũng ngồi như vậy. Lúc đó tay nàng bị trói chặt, thân bị hạ nhân kiềm chế không cho động đậy. Chỉ có đôi mắt này là có thể biểu lộ ra phảng kháng, có manh động, có không hiểu chuyện, cũng có nước mắt thế nhưng không rơi. Miệng cũng bị chặn lại, chỉ có thể phát sinh âm thanh ô ô nho nhỏ thể hiện sự không tình nguyện của mình.
Bên tai còn vang vọng âm thanh hỷ ngôn của hỷ nương: “Nhất chải, chải đến cuối cùng – Nhị chải, bạch phát tề mi – Tam chải, nhi tôn đầy đàn.”
Sau đó liền bị đánh thuốc mê mất đi ý thức rồi ném lên kiệu hoa.
Chỉ là hiện tại khác rồi, nàng đã trở về, nàng không còn manh động cùng không hiểu chuyện như trước nữa, nước mắt cũng sớm cạn, ngay cả sự phảng kháng cũng được nàng dùng biểu hiện giả dối che đậy. Do nàng ngu ngốc, công khai chống đối chủ mẫu, dẫn đến bị phụ thân chán ghét, sau đó bị thiết kế gả đi.
Nói thiết kế thì đúng là hơi quá, chính xác hơn là mạnh mẽ bức nàng tống ra khỏi phủ một cách quang minh chính đại. Ngày đó, sợ rằng không người thương cảm thay nàng, thậm chí còn sẽ có rất nhiều người hả hê mà thu lợi nữa.
Rất lâu mới thấy nàng đứng lên, trung y thuần trắng rộng không thể nhìn rõ thân hình gầy gò mảnh mai chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là đủ thổi ngã nàng. Nàng chu môi nhẹ thổi tắt ngọn nến rồi cầm lư hương bước đến bên giường. Đặt lư hương ở bàn nhỏ bên giường rồi mới chậm rãi cởi hài thả màn mà nằm xuống giường.
Từ khi nàng trở lại đến nay đều là phải dùng an thần hương mới có thể vào giấc được. Hương này rất đắt, thế nhưng cho dù có khuynh gia bại sản nàng cũng phải mua cho kỳ được. Không có nó, nàng không thể an giấc, không có nó nàng sẽ không có tinh thần chống chọi với sóng gió trước mắt.
Nghĩ lại những chuyện của đời trước, quả thực nàng rất sợ, nàng chỉ có một mình mà thôi, không thể không cẩn thận được. Nàng càng không thể để lộ ra sự sợ hãi của nàng trước mặt địch nhân, chỉ có trong bóng tối, nàng mới có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của chính mình.
Nàng nằm sát vào góc giường, lật thân nằm nghiên, dùng chăn bọc thân thể đang cuộn lại thành một đoàn thật chặt, thật chặt. Nàng không quen ngủ một mình, bình thường vẫn là ngủ cùng hai nha hoàn thiếp thân, thế nhưng hiện tại không thể nhu nhược thế nữa. Dùng sức hít một hơi không khí đầy an thần hương rồi nhằm mắt lại.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng sớm không khí thu se lạnh, bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, kèm theo âm thanh trong trẻo của nha hoàn Thanh Sơn: “Tiểu thư, người đã tỉnh chưa?”
Bên này ở một góc nhỏ trên giường, Tiết Nhu bắt đầu chuyển tỉnh. Cho dù là có an thần hương đi nữa thì nàng vẫn không thể nào ngủ sâu giấc được. Lúc này an thần hương trong phòng cũng đã sớm tan hết không biết từ lúc nào, nàng hít đầy một phổi khí lạnh thanh khiết rồi mới thức dậy.
Môi nàng khẽ mở hơi nâng âm thanh nói: “Vào đi.” Đêm qua nàng mơ thấy gặp được thân nương, thân nương ôm lấy nàng hát ru cho nàng nghe, bảo nàng sống thật tốt, còn phải hướng ca ca trở về chính đạo nữa.
Thanh Sơn được cho phép, lập tức đẩy cửa tiến vào, tay nàng còn cầm một thau gỗ nữa. Vừa thấy được mặt mày của Tiết Nhu hàm tiếu, nàng liền cười nói: “Tiểu thư, hôm nay tâm trạng không tệ a.”
“Ân, hôm nay quả nhiên là một ngày tốt.” Tiết Nhu mang hài nhưng lại không đứng lên. Nàng ngồi đó đợi Thanh Sơn vắt khô khăn đưa mình, mà mắt nàng cũng nhìn ngắm nàng ta không rời.
Thanh Sơn là nha hoàn thiếp thân của nàng, đời trước chính nàng ta là người uy độc dược cho nàng, giải thoát nàng khỏi cuộc sống bế tắt trước kia, đương nhiên cũng tự sát cùng nàng. Nhiều lúc nàng nghĩ, nếu như lúc đó không có Thanh Sơn, sợ là nàng cái gì cũng không có rồi.
Nàng trọng sinh trở về là tám ngày trước, lúc đó là nàng đắc tội chủ mẫu trước mặt phụ thân liền bị phạt quỳ ngoài hoa viên, sau đó nàng uất ức tuyệt thực, cuối cùng là bị ngất. Đám người chủ mẫu mượn cơ hội tiễn phụ thân về quân doanh rồi ghé chùa cầu phúc nên trong mấy ngày này nàng vẫn rất an bình.
Thanh Sơn vắt khô khăn rồi đưa cho Tiết Nhu, “Tiểu thư a, vì sao mấy ngày này người vẫn luôn nhìn Thanh Sơn như vậy a?” Để nàng ngượng đến nóng mặt rồi đây này.
Tiết Nhu không đáp chỉ tiếp nhận khăn chậm rãi lau mặt, “Nhị ca mấy hôm nay vẫn chưa trở về sao?”
Nhị ca nàng, Tiết Tinh Vân là nhị thiếu gia của Tiết phủ, thế nhưng lại cà lơ phất phơ, tuy đã mười tám thế nhưng tiểu sự cũng làm không nên làm sao luận đến đại sự đây. Đây cũng chính là lý do nàng nói, nàng chỉ có thể trông cậy vào bản thân thôi.
Phụ thân hồi phủ thì hắn ngoan ngoãn ở trong nhà, phụ thân hễ đến quân doanh thì y như rằng hắn biến thành một tầng yên vụ theo gió bay đi. Lần nào hắn ra ngoài cũng là đi gây sự, chủ mẫu lại hết sức bao che, vậy nên khi nàng chống đối nàng ta, cả thân ca ca như hắn cũng không ra mặt giúp đỡ nàng.
Thanh Sơn thở dài một tiếng đáp, “Không phải người không biết, thiếu gia hắn. . .đương nhiên là không ở a.” Không hiểu nỗi nhị thiếu gia, đến thân muội muội cũng không bên lại bên người ngoài. Nói không chừng ngón tay của nhị thiếu gia là có thể bẻ ra ngoài được.
Không để Tiết Nhu đáp, nha hoàn thiếp thân Thu Thủy cũng bước vào, tay nàng ta cầm một lồng thức ăn, nhìn thấy Tiết Nhu liền mỉm cười, “Tiểu thư an hảo, Thu Thủy vừa đến trù phòng lấy cho người chút tảo thiện, người mau đến đây dùng a.”
Thanh Sơn đỡ Tiết Nhu đứng lên, đi ra phía sau bình phong khắc gỗ thay y phục. Tiết