CHƯƠNG 2: TRỌNG SINH MUỘN MẤT
Tác giả: Luna Huang
Đi qua bốn ngày, Tiết Nhu cũng bán được vài cái hà bao, cầm tiền Thanh Sơn đưa cho còn chưa kịp vui mừng, đã nghe quản gia hấp ta hấp tấp chạy đến báo: “Tam tiểu thư, tam tiểu thư, không hay không hay rồi.”
Tiết Nhu vội bảo Thanh Sơn thu hết bạc vào rồi vờ ngồi chỉnh tề ở trên ghế đặt dưới hành lang ngoài viện, “Có chuyện gì Quý thúc từ từ nói, không cần gấp.”
Quý Bác nhìn Tiết Nhu đáy mắt chảy qua một tia kinh ngạc, thế nhưng vì chính sự cấp bách nên hắn chọn cách bỏ qua: “Nhị thiếu gia bị người của Bình An bá phủ mang đi rồi. Bá gia cho người đến nói, nếu không có ai đến đưa ra một lời giải thích liền chặt một ngón tay của hắn, người qua đó xem một chút.” Hiện không người ở nhà, vị tam tiểu thư này tự nhiên trở thành chủ tử to nhất rồi.
Tiết Nhu vỗ trán thầm mắng bản thân chỉ biết lo kiếm bạc mà quên mất sự kiện này. Chủ mẫu vì muốn nàng cùng nhị ca có khoảng cách thật xa nên luôn tìm cách kéo hết mọi người đi nơi khác, để nhị ca cảm thấy ngoại trừ nàng ta không người nào giúp được hắn, kể cả người thân muội muội này như nàng.
Cũng không phải nàng ta thần thông quảng đại đoán trước được sự kiện này, cũng không phải chính tay nàng ta sắp đặt. Mà là nhị ca nàng cứ dăm ba bữa lại một vụ nhỏ mấy tháng lại một vụ to, nàng lại chẳng thèm nhìn đến, nên để tiểu nhân đắc thắng thôi.
Nàng chậm rãi khoác áo, tâm trạng không chút khẩn trương mang theo hai nha hoàn thiếp thân xuất phủ. Lên xe cũng không quên phân phó xa phu chạy thật chậm, viện cớ thân thể không tốt không chịu được xốc nảy. Nàng không có bị lời của Quý Bác dọa phải, bởi đời trước đợi đến khi chủ mẫu từ miếu về, cứu nhị ca hồi phủ, tay chân hắn vẫn là nguyên vẹn.
Năm đó nàng vì nhị ca không quan tâm nàng nên nàng cũng bỏ mặc hắn, để chủ mẫu đắc thắng. Mà nàng chỉ là một nhân vật nho nhỏ, nghĩ đến tới Bình An bá phủ đòi người đã sợ đến tim đập chân run rồi. Đời này là để kéo lại tâm của hắn, tuyệt không để kẻ thù giương oai diễu võ trên đầu mình nữa.
Xe ngựa dừng trước cửa Bình An bá phủ, Tiết Nhu được hai nha hoàn đỡ xuống xe ngựa thế nhưng nàng không bước đến mà ngẩng đầu nhìn bốn đại tự to trên đại môn rất lâu. Nàng ở nơi này hơn hai năm, trong năm đầu tràn ngập tiếng cười, thế nhưng sau đó thì. . .
Lúc này Thanh Sơn đến nói với hạ nhân gác cổng vài câu, hạ nhân đó chạy đi. Sau một lúc lại chạy trở về, cùng Thanh Sơn một lượt đứng trước mặt Tiết Nhu hành qua lễ liền nói: “Lão gia thỉnh Tiết tam tiểu thư tiến tiền thính.”
Thu Thủy ở bên cạnh nhẹ nhắc nhở, “Tiểu thư, nên vào rồi.”
“Ân! Dẫn đường đi.” Thu hồi tầm nhìn của mình, Tiết Nhu hít một hơi thật sâu mới chậm rãi theo sau hạ nhân vào phủ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong tiền thính bá phủ, Tiết Tinh Vân bị người trói chặt bị miệng, còn bị hai gia đinh giữa chặt không để hắn giùng giằng. Bá gia Chung Lâm ngồi ở chủ vị thanh thản dùng trà, mắt nhìn Tiết tinh Vân đầy điều suy nghĩ.
Lần trước, khi ở miếu trở về nhi tử hắn xưa nay luôn một mực lại đột nhiên bảo muốn thành thân, còn là không phải tam nữ Tiết gia thì không thú nữa. Thái độ làm người của phụ tử Tiết gia thì hắn rõ mồn một, nhưng tam nữ này để hắn phải suy nghĩ.
Hôm nay vừa lúc, nhân cơ hội này hắn liền thử con người nàng xem thế nào, xem có giống với trong lời đồn đại hay không. Nếu có thể, hắn sẽ thương lượng với phu nhân một chút. Nhi tử này của hắn, phải sớm thành gia lập thất mới nên thân được.
Ngồi ở phía trái bên dưới hắn chính là Chung Hạng Siêu, hắn đang đưa tay tròn béo ục ịt lên ôm gò má phải bị Tiết Tinh Vân đấm đến sưng to bầm tím trên gương mặt tròn như cái bánh bao của mình. Ánh mắt thập phần câm tức nhìn Tiết Tinh Vân.
Ngay khi hắn muốn há miệng nói cái gì thì nghe hạ nhân chạy vào báo: “Lão gia, thiếu gia, Tiết tam tiểu thư đến.”
Bốn chữ ‘Tiết tam tiểu thư’ để hai nam nhân trong tiền thính nhất thời không rõ là bị gì mà đột nhiên mở to mắt nhìn phía hạ nhân vừa báo như thế không tin tưởng. Nhất là Tiết Tinh Vân, bởi muội muội này hắn từ lâu xem như không có, nàng cũng không chẳng thèm nhìn đến hắn, hôm nay cư nhiên sẽ vì hắn ra mặt sao?
Chung Lâm lại rất bình thản tiếp nhận tin tức này, như thể biết trước là sẽ như vậy, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Mời vào.”
Bởi rõ ràng là hắn biết trước mà. Trước đó, phu nhân sớm nói qua với hắn rồi, hôm trước còn mới viết thư về nữa.
Hạ nhân cung kính lui ra không lâu liền thấy Tiết Nhu một thân đạm bạc bước vào, trên tóc cũng chỉ có vài bông hoa tươi ngắt ở dọc đường, y phục cũng là loại nhà thương hộ bình thường là có thể mua được. Bất quá nhìn vào cử chỉ kia để người không thể tin tưởng được đây là một thứ nữ ngang ngược có tiếng trong kinh thành của Tiết phủ.
Chung Hạng Siêu vừa nhìn thấy nàng, mắt nhất thời sáng rực rỡ, cũng quên mất đau đớn trên mặt, từ trên ghế đứng lên nhanh chạy đến trước mặt nàng, chặn đường: “Nhu nhi!”
Mắt của Tiết Nhu nhất thời tối sầm lại bởi vì chán ghét. Đừng hiểu lầm nhé, hắn không phải gọi nàng đâu, hắn là gọi tên nữ nhân trong lòng hắn, Lạc Bích Nhu. Ở đời trước, lần thứ hai hắn gặp nàng cũng là gọi như vậy, lúc đó nàng còn tưởng bản thân cao giá, được thiếu gia của bá phủ xem trọng.
Lấy thanh danh đanh đá lan xa của nàng còn có người dám thú sao? Mọi người ai cũng bảo nàng ngồi chắc cái ghế gả không đi rồi. Ai biết, sau đó lúc nào hắn đòi thú nàng, bám chặt nàng không buông. Nàng không những có thể gả, còn là gả cao như vậy, kết quả nàng chỉ là thế thân mà thôi.
Thế mà nàng đã từng đắc ý đấy, tuy cũng không muốn gả nhưng bản thân vẫn có người muốn thú đương nhiên có chút mặt mũi rồi. Nghĩ lại thật là buồn cười, nàng cười ra cả nước mắt đây này.
Thanh Sơn thấy hắn đến, lập tức chặn ở trước mặt nàng, hét to: “Không được vô lễ.” Nàng biết người này, đã từng gặp qua một lần, thế nhưng hôm nay mới biết được thân phận của hắn.
Thu Thủy lại bày ra vẻ chết nhát hơn, cuối cùng chỉ rụt rè đứng trước mặt Tiết Nhu, cũng bước ra chặn nhưng đứng sau Thanh Sơn một chút, miệng lại không nói gì.
Đây để Tiết Nhu hồi thần tự giễu, nàng vốn không phải là người thích xét nét mọi chuyện nên mấy chuyện nhỏ này, đương nhiên cũng không để trong lòng. Thế nhưng đã từng sống ở bá phủ gần hai năm được tiền bà bà (Mẹ chồng trước) chỉ dạy không ít nên hiện tại đột nhiên thông suốt rất nhiều thứ.
“Nhu nhi, nàng không nhớ ta sao?”
Chung Hạng Siêu vẫn lắc lư thân người to đùng của hắn tránh khỏi hai nha hoàn đề nhìn dung mạo của Tiết Nhu. Chỉ là hai nha hoàn cũng không kém cỏi gì, hắn nghiên bên nào bọn họ sẽ bước đến bên đó tránh hắn nhìn trúng tiểu thư nhà mình.
Tiết Nhu cúi đầu vẫn im lặng không đáp, nàng chờ Chung Lâm mở miệng, khóa tên khốn này lại, tốt nhất là mang gia pháp ra đánh, đánh cho hắn tàn phế, vậy mới xem như trút được một ít cơn giận trong lòng nàng. Nàng cùng hắn làm phu thê hơn hai năm, nàng biết rõ, ngoài trừ cái thân phì nhục kia thì tất cả những thứ của hắn đều là giả. Hắn chỉ là cố ý giả hoàn khố để mẫu thân hắn, cũng chính là chính thất của Chung Lâm, chết đi tâm tư muốn hắn đoạt thế tử vị với ca ca hắn, Chung Hạng Sâm.
Cũng chính vì lý do này, Chung Hạng Siêu mới thú không được Lạc Bích Nhu mà dùng nàng thay thế. Tất cả lỗi đều là do hắn, thế mà hắn lại kéo một kẻ vô tội như nàng để nàng chịu khổ. Càng nghĩ nàng càng đau lòng, càng câm tức, thế nhưng nàng sẽ không khóc đâu, nước mắt nàng dành cho hắn đã cạn sạch ngay trong ngày đại hôn của hắn cùng Lạc Bích Nhu rồi.
Quả nhiên Chung Lâm khẽ giọng quát: “Siêu, ngồi xuống không được dọa Tiết tam tiểu thư.”
Chung Hạng Siêu rất không cam tâm, còn liếc nhìn về phía Tiết Nhu vài cái mới mang theo khó chịu trở về trên ghế của mình. Hắn còn không quên lầm bầm một câu: “Rõ ràng đã gặp qua một lần, sao lại xem như không quen biết nhau chứ.” Nói là lẩm bẩm, thực chất là âm thanh kia đủ để mọi người có mặt trong tiền thính nghe rõ.
Trong lòng Tiết Nhu cười lạnh, nàng gặp mặt hắn há chỉ là một lần.
Sau đó Chung Lâm liếc nhìn Chung Hạng Siêu một mắt lại nói: “Khuyển tử lỗ mãn để Tiết tam tiểu thư hoảng sợ rồi.”
Tiết Nhu vẫn cúi đầu, không người nhìn ra thần sắc của nàng, nhẹ đẩy hai nha hoàn trước mặt mình ra, tiến lên trước, quy củ phúc thân hành lễ: “Tiểu nữ Tiết Nhu gặp qua bá gia, Chung thiếu. Tiểu nữ không bị dọa, bá gia không cần áy náy trong lòng.”
Những lễ tiết này lúc trước nàng cũng thường dùng, thế nhưng cũng không quy củ như thế đâu. Kinh qua hơn một năm làm tức phụ nhi ở bá phủ học tập không ít, đến lời khách khí cũng biết nói. Chung Lâm tuy