CHƯƠNG 121: SINH KHÍ
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu về đến tân phòng liền đuổi hết người lạ ra ngoài kéo hồng cân trên đầu ra ném xuống đất. Mắt nàng quét nhìn xung quanh, cảnh vật hệt như đời trước không khác chút nào.
À không, có mấy chỗ nàng từng nói với Chung Hạng Siêu nên chỉnh thế nào mới đẹp. Đời trước hắn không có phản ứng gì, nhưng đời này có cải biến, còn làm đúng theo lời nàng từng góp ý nữa. Đây chứng tỏ hắn có nghe, có nhớ, chỉ là không làm thôi.
Nàng ngồi trên giường thở dài một hơi, chớp chớp đôi mắt có chút ẩm ướt của mình nói: “Các ngươi cũng đến đây ngồi đi.”
“Cái đó. . .” Thúy Liễu mấp máy môi nói không ra mấy từ phía sau. Tuy nàng nhìn không thấy nhưng cũng biết đây đã không phải Tiết phủ nữa. Mà nơi này chỉ có tiểu thư và cô gia mới có thể tùy ý sử dụng mà thôi.
“Sau này các ngươi sẽ ngủ ở đây, trên giường này với ta.” Tiết Nhu tháo hết giá y nặng nề trên người ra, trang sức cũng bị ném hết xuống đất. Nàng ngồi vào bàn ăn nói, “Cùng dùng bữa đi.”
Hai nha hoàn thay nàng nhặt hết đồ lên, Thanh Sơn phụ trách xếp gọn sau đó cùng nhau ngồi vào bàn ăn với Tiết Nhu. Hồng chúc long phượng đỏ rực cháy trên bàn, ba nữ tử ngồi vây quanh cùng nhau ăn, thật chẳng giống tân hôn chút nào.
Ăn no, Tiết Nhu ra ngoài tản bộ xung quanh viện. Xích Diễm sải cánh bay lượn xung quanh nàng. Nàng vươn ngón tay ra, cách ống tay áo Xích Diễm đậu lên. Thấy nó nghe lời như vậy Tiết Nhu cũng thấy được an ủi mấy phần.
“Tiểu thư nuôi Xích Diễm bấy lâu vì sao không thấy chủ nhân nó tìm nó a.” Thúy Liễu hỏi ra thắc mắc lâu nay của mình.
“Thiếu gia không cần tìm, thiếu gia không cần tìm.” Xích Diễm đột nhiên lên tiếng trả lời thay Tiết Nhu. Thật đúng là Chung Hạng Siêu không cần tìm nó mà, chỉ cần tìm Tiết Nhu nhất định sẽ thấy được nó.
Qua mấy ngày nó đã xác nhận được thiếu gia của nó đã thay đổi rồi. Bất quá chỉ thay đổi hình dạng thôi, tính tình một chút cũng chẳng đổi.
“Vì sao chứ, không lẽ ngươi đã bị bỏ rơi rồi sao?” Thanh Sơn càng không hiểu với câu trả lời kia.
Xích Diễm vỗ vỗ hai cánh xinh đẹp như lửa của mình, “Chút nữa thiếu gia đến, chút nữa thiếu gia đến.”
Hai nha hoàn đều rỗng đầu không hiểu nó đang nói cái gì. Đây không phải Tiết phủ nga, thiếu gia nhà ngươi có thể nói đến là đến sao. Cho dù đây là Tiết phủ đi nữa, ai cho hắn tiến vào?
Tiết Nhu đi quanh viện ngắm cây cỏ kim lý đến tối mới vào phòng ngủ. Ba nữ nhân nằm trên giường, Tiết Nhu an ổn nhắm mắt nhưng hai nha hoàn hoàn toàn chẳng thể ngủ được. Nhỡ như chút nữa Chung Hạng Siêu đến, vậy bọn họ. . .
Còn không để nàng nói hết đã nghe chi nha một tiếng cửa bị người đẩy ra, Chung Hạng Siêu xuất hiện ở trước giường cười hề hề. “Nga, nằm hết rồi tiểu gia nằm đâu nha.”
Tiết Nhu đưa lưng về phía hắn, vẫn không mở mắt, cũng chẳng mở miệng. Đây chính là nói nàng đuổi người rồi, còn mở miệng hỏi bản thân ngủ đâu, thật buồn cười chết được.
Hai nha hoàn chưa được lệnh vẫn nằm đó như khúc gỗ không nhúc nhích, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện. Nói chính xác hơn chính là các nàng không dám nhúc nhích, sợ chọc tiểu thư không vui. Mà càng sợ hơn chính là không biết Chung Hạng Siêu sẽ làm gì các nàng.
Chung Hạng Siêu thấy ba nữ nhân trên giường vẫn không hề có chút động tĩnh gì, hắn cũng chẳng giận. Khóe môi nhếch lên cao xoay người bắt đầu cởi y phục.
Thanh Sơn sợ đến nỗi nhắm tịt mắt lại, hai tay ôm lấy trái tim đập đến lạc nhịp của mình. Đây là chuyện gì xảy ra a, nàng chỉ là người nằm ngoài cùng thôi mà. Giường này rất rộng, ba người nằm vẫn còn dư một ít chỗ đây này, phải làm sao đây.
Trên người chỉ còn trung y, Chung Hạng Siêu quay trở về giường, thong dong ngồi xuống tháo hài, “Nghĩ không ra đêm hoa chúc của chúng ta lại đặc biệt như vậy nha.”
“A.” Ngay thời điểm hắn ngồi xuống giường Thanh Sơn ngồi bật dậy lùi sát vào chỗ Thúy Liễu.
Thủy Liễu giật nảy mình cũng ngồi dậy theo bản năng tựa sát vào Thanh Sơn. Nàng cảm giác được giường có thêm người, không lẽ là Chung thiếu gia thực sự muốn ngủ ở nơi này sao? Vậy các nàng. . .
Tiết Nhu giận đến người đầy lửa, hiện tại còn là đầu mùa hạ nữa để nàng kiềm không được phát tiết. “Được rồi, các ngươi đều trở về phòng đi.”
Thanh Sơn Thúy Liễu nghe phân phó lập tức xuống giường lao về phòng. Cũng may các nàng là sợ nên lúc ngủ chẳng dám cởi áo nên lúc này có thể mang hài xong lập tức chạy ra khỏi phòng.
Nhưng trước đó Thanh Sơn biết được Tiết Nhu không có các nàng liền phải sử dụng an thần hương mới có thể vào giấc, vì thế đã mở lư hương đặt một ít an thần hương vào trong. Mà Chung Hạng Siêu cũng biết chuyện này nên nàng rất an tâm khi làm như thế.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhìn cửa phòng khép lại, Chung Hạng Siêu hài lòng cười. Phải như vậy chứ, lý nào tân phòng của hắn lại để cho thê tử ngủ cùng nha hoàn, vậy mình nằm ở nơi nào đây.
Hắn quay đầu nhìn Tiết Nhu đang đưa lưng về phía mình, “A Nhu còn nhớ ngày đầu chúng ta thành thân không? Lúc đó. . .”
Tiết Nhu không ngừng ngại giũ chăn ra, xoay người cách chăn đạp một cái vào hông hắn rồi lại kéo chăn về quấn chặt lấy mình, ngay cả đầu cũng trùm kín. Còn dám mở miệng nhắc đến chuyện đời trước với nàng, nếu không phải xảy ra sự kiện trên miếu kia, đừng hy vọng nàng bỏ qua cho hắn.
Chung Hạng Siêu không phòng bị bị đá xuống giường, cũng may tay hắn chống đất nếu không lần này thực sự dập mạnh đầu bái tạ thiên địa bằng cách thành ý nhất rồi. Thở phào một hơi hắn đứng lên, lại ngồi trên giường, phun ra một câu cứu lại mặt mũi: “Haha có lẽ lão thiên gia cảm thấy ta chưa đủ thành tâm nên muốn ta dập đầu thêm một cái nữa cho đủ thành ý.”
Thấy Tiết Nhu không phản ứng mình, hắn lại nằm sấp trên giường huýt sáo gọi Xích Diễm bay vào. Hắn dùng ngón tay thon dài xoa xoa đầu Xích Diễm nói: “Vật nhỏ, A Nhu giận rồi chẳng chịu nói chuyện với ta, còn đắp chăn kín hết như vậy nữa, ngươi xem nàng có quá đáng hay không a.”
Xích Diễm vỗ cánh bay lên chăn của Tiết Nhu cố sức kéo, “A Nhu A Nhu.”
Chung Hạng Siêu nhân cơ hội vươn