CHƯƠNG 122: ÁM TÍNH
Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu cười hề hề hành qua lễ rồi nói: “Cao ma ma, mau mau mang trà đến đây, tránh để phụ thân mẫu thân đợi lâu.”
“Đợi đến cổ cũng dài ra rồi, đợi thêm một chút nữa cũng có là gì đâu.” Âm thanh đầy gai nhọn của Đàm thị vang lên, để người nghe thấy chói tai, đương nhiên trừ Tiết Nhu, nàng cố ý mà.
“Mẫu thân, nhi tử vừa thành thân, dậy muộn một chút người cũng hiểu và thông cảm mà đúng không.” Chung Hạng Siêu khom lưng đấm đấm vai cho Đàm thị giúp nàng hạ hỏa.
Đàm thị xem như vì nể mặt nhi tử cổ khí vẫn có chút hòa hoãn nhưng vẫn không muốn thấy tức phụ mình nhận bị ủy khuất. Đúng là tân hôn có thể dậy muộn, thế nhưng đó là đối với người khác, còn đây, chẳng có gì làm sao nàng thông cảm được.
“Trưởng bối còn chưa dùng điểm tâm, từ sáng đã ở đây đợi.”
“Biết mẫu thân người vất vả rồi, là nhi tử sai khuấy thế nhưng thực sự quá đói, đêm qua lại uống nhiều rượu. Mẫu thân đại nhân đại lượng làm sao sẽ vì chuyện này mà tức giận.” Hắn sớm biết nên từ lúc Tiết Nhu đòi ăn trước hắn đã cho Lĩnh Hồ đi thông báo rồi, ai biết mẫu thân lại cố chấp như vậy.
Hắn còn thì thầm bên tai nàng, “Giận sẽ mau già nha, mẫu thân phải xinh đẹp nhất còn chờ bế tôn tử làm sao có thể nói già là già được.”
Đàm thị quay mặt sang một bên, nhưng đã bị lời của Chung Hạng Siêu làm cho nguôn giận hoàn toàn. Lúc nàng đi thỉnh chiếu chỉ, một phần không muốn nhi tử tiếp tục càng quấy nữa, một phần muốn để Lạc Bích Nhu sớm tiến phủ a.
Vốn nghĩ bước đầu để nhi tử thú được Tiết Nhu trước, sau đó sẽ để hắn chán ghét nàng ta rồi mới thú cả Lạc Bích Nhu vào cửa, không nghĩ đến hoàng đế tứ hôn một lần hai người. Chẳng qua, hành động của nhi tử nàng hoàn toàn ủy khuất Lạc Bích Nhu còn để Tiết Nhu lên mặt đắc ý như vậy.
Tiết Nhu vẫn đứng ở một bên cúi đầu không nói, đây rõ ràng chẳng phải chuyện của nàng. Ở Tiết phủ, nàng thậm chí còn chẳng cần sáng sớm phải đi thỉnh an bất kỳ người nào, vậy vì sao bị bức đến đây còn phải đi thỉnh an người khác.
“Được rồi được rồi, dâng trà đi.” Chung Lâm im lặng quan sát hết thảy, hắn thấy rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại không thể làm được gì.
Cao ma ma ứng tiếng lập tức tiếp nhận hai trản trà nóng từ tay nha hoàn đưa cho Chung Hạng Siêu và Lạc Bích Nhu. Lại còn chen Tiết Nhu sang một bên tách nàng ra khỏi Chung Hạng Siêu để bước đến chỗ Lạc Bích Nhu nữa. Đây cũng thấy rõ không cho Tiết Nhu mặt mũi.
Chung Hạng Siêu giận nhưng cũng không thể làm gì Cao ma ma, nàng ta là bà tử theo mẫu thân hắn nhiều năm, không thể không cho mặt mũi được. Hắn tiếp nhận trản trà liền quỳ trước mặt Chung Lâm chờ Lạc Bích Nhu quỳ xuống.
Tiết Nhu bị chen sang một bên, nàng tiện đà dời gót ngọc đừng ở trước cái ghế gỗ. Trong mắt rũ xuống của nàng phảng phức ở đây chỉ có mỗi mình nàng không còn người khác nữa.
Lạc Bích Nhu dâng trà cho trưởng bối xong liền đứng sang một bên. Hai tay nàng gắt gao túm vào nhau, trong lòng có vạn phần khó chịu nhưng nói không thành lời. Tuy Đàm thị uống trà luôn khen nàng còn ám ý vũ nhục Tiết Nhu nhưng nàng ta chẳng phải ứng, đây là dốt qua nghe không ra đi?
Cao ma ma đưa trản trà cho Tiết Nhu, tuy rất muốn động chút tay chân nhưng lại e ngại Chung Hạng Siêu cùng Chung Lâm nên thôi. Hành động của nàng cũng chẳng có cung kính gì, phu nhân không thích nàng việc gì phải cho mặt mũi chứ.
Tiết Nhu tiếp nhận trản trà bước đến trước mặt trưởng bối thì Chung Hạng Siêu đã nhanh chóng nhào qua trước mặt Đàm thị, còn cười hề hề nói: “Lúc nãy kính trà cho phụ thân rồi, bây giờ sang mẫu thân.” Hắn là biết rõ Cao ma ma không dám làm gì nàng nhưng mẫu thân hắn nhất định dám, do đó mới tránh trước.
Tiết Nhu cũng chẳng phản ứng gì, nàng lẳng lặng quỳ trước mặt Chung Lâm, hai tay cách lớp vải dâng cao trản trà, “Bá gia dùng trà.”
Cách xưng hô của nàng để Chung Lâm cùng Chung Hạng Sâm khó chịu chau mày không vui nhưng ngược lại Đàm thị cùng Lạc Bích Nhu lại vui vẻ vô cùng, bất quá không tiện thể hiện thôi.
Đàm thị nhếch môi khinh thường nói: “Không gả cũng đã gả rồi, cách xưng hô như vậy là có ý gì? Tiết gia dạy dỗ ngươi như vậy sao?”
“Di nương mất sớm, phụ thân đa phần ở quân doanh, A Nhu không người dạy đó là chuyện toàn kinh thành đều biết.” Tiết Nhu cũng chẳng chịu ủy khuất mở miệng đáp trả.
“Ngươi. . .” Đàm thị chỉ tay vào Tiết Nhu, nhưng còn chưa nói hết đã bị Chung Hạng Siêu nhét trản trà vào tay cắt đứt, “Uống qua chén trà này mẫu thân sớm có tôn tử bế.”
Nể mặt nhi tử lại thấy được sắc mặt trượng phu không tốt nàng cũng không nói gì thêm. Nhận lấy tách trà uống một hớp, cũng may tách trà nàng không phải Tiết Nhu dâng, nếu không nàng thực sự tức chết.
Chung Lâm tiếp nhận trản trà, trước khi đưa lên miệng uống nói: “Không cần biết ngươi không cam tâm thế nào, đã gả đến Chung gia liền là nhi tức của Chung gia, quy củ vẫn phải có.”
Bao lần hắn đến tận cửa đều không nhận lời đủ thấy người ta bài xích nhi tử nhà mình không phải ngày một ngày hai. Cho dù là lúc trước hay hiện tại vẫn chưa từng thay đổi vậy tương lai cũng không có bao nhiêu khả quan, nên hắn chỉ hy vọng Tiết Nhu chấp nhận sự thật này mà thôi.
“A Nhu thụ giáo.” Tiết Nhu không ghét Chung Lâm như Đàm thị, năm đó hắn không giúp nàng cũng không đảo thị phi chỉ trích nàng.
Chung Hạng Sâm từ lúc Chung Hạng Siêu liều mạng cứu Tiết Nhu nhưng Tiết gia lại bày thái độ kia để hắn không thích nàng. Thế nhưng vẫn là nể mặt Chung Hạng Siêu mà ngồi ở nơi này, hắn thực sự không hiểu nhị đệ này của hắn đang nghĩ thứ gì.
“Có một số chuyện đệ muội vẫn là nghĩ thông một chút.”
Tiết Nhu không đáp lời, ngược lại Chung Hạng Siêu được Cao ma ma đỡ đứng lên, bước đến trước mặt Chung Hạng Sâm, “Đại ca quá lời, A Nhu nào có nghĩ gì không thông.”
Chung Hạng Sâm trừng mắt Chung Hạng Siêu lại thốt không ra lời nào, bao che khuyết điểm đến trình độ này? Vì Tiết Nhu đến mạng cũng bỏ, nhìn xem thái độ của người ta kìa. Cũng may Đàm thị không biết chuyện này, nếu biết nàng ta cương quyết sẽ không đi cầu cái chiếu chỉ kia đâu.
Tiết Nhu một mình đứng lên, còn chưa đứng hết đã nghe Đàm thị nói: “Mùa hạ nắng nóng đến ống tay áo cũng phong kín như vậy phải chăng