KẾT CỤC 3.1:
Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu nhìn nhìn thấy được một điếm bán bánh mè nóng ở phía đối diện liền đưa nàng sang. Nhìn y phục của nàng để hắn đầy lòng suy nghĩ, Tiết Triệt mang hết gia sản đi, lý nào mua không được một nhà trên huyện thành còn để nàng trải qua cuộc sống dân dã như vậy nữa.
Tiết Nhu cảm giác được chân của đối phương dừng lại, mùi thơm của bánh mè càng ngày càng đậm nàng biết đến nơi rồi. Tự rút hà bao ở thắt lưng ra, nàng nói với người bán, “Ta lấy hai cái bánh mè, hết thảy bao nhiêu?”
Người bán vừa muốn nói giá đã thấy Bích Ngọc đưa một nén bạc vụn ra trước mặt, một ngón trỏ để ngay miệng, ý bảo hắn không nên nói. Hiểu ý, hắn nhận bạc xong mang hết số bánh mè trên quầy cho vào bao đưa hết cho Tiết Nhu, “Của cô nương hai văn.”
Tiết Nhu đưa hai văn xong nhận được rất nhiều bánh liền ngạc nhiên hỏi, “Lão bản, ta chỉ lấy hai cái.”
“Hôm nay nhà có hỉ sự nên vừa bán vừa tặng để sớm về nhà, tẩu tử nhận đi.” Lão bản là một người thức thời, Tiết Nhu cũng không nhìn thấy mắt hắn liên tục chớp khi nói dối.
Tiết Nhu nghe vậy chúc mừng vài câu liền cùng Chung Hạng Siêu rời đi.
Thanh Sơn đứng trên lầu nhìn thấy mặt đẫm lệ, không quản đang đứng ở lầu một liền lao ra. Thế nhưng Kiết Câu nhanh hơn bắt nàng lại ôm vào lòng dỗ ngọt, “An tâm, thiếu gia có cách đưa nàng trở về.”
Hắn đoán được cách làm của thiếu gia, bọn họ cũng tìm tung tích của Tiết Nhu rất lâu, nhìn tình huống này nếu nói thật nhất định bị cự tuyệt còn không bằng lừa đi. Thế nhưng đây cũng nói rõ là Thanh Sơn, Thúy Liễu sẽ không thể tiếp cận Tiết Nhu, chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi.
Thúy Liễu đứng ở bên cạnh nghe được âm thanh liền hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên Chu Nhụ bảo nàng ở yên đây rồi hắn đi đâu mất, thật chẳng hiểu nỗi.
Thanh Sơn nức nở đáp, “Tìm được rồi, tìm được tiểu thư rồi.”
“Thật sao?” Thúy Liễu kinh hỉ, tay túm chặt gậy trúc một phần hỏi, “Tiểu thư ở đâu? Chúng ta mau đến đó đi.”
Thanh Sơn chỉ vùi mặt vào lòng Kiết Câu bật khóc. Năm đó tiểu thư bảo nàng đến cửa hàng đưa thư cho Mãnh Tử rồi bảo lưu lại trông chừng điếm, khi trở về mới biết phủ đã bán cho người khác rồi. Nàng hốt hoảng muốn chạy đi tìm xem họ đi bao lâu rồi, thế nhưng lại thấy Chu Nhụ đưa Thúy Liễu cùng Kiết Câu đến tìm.
Nàng thực sự không hiểu vì sao tiểu thư có thể lưu nàng ở lại như vậy. Cách đây hai năm Chung Hạng Siêu phát hiện ra sự tồn tại của nàng trong phủ mới bắt đầu tìm tung tích của tiểu thư. Đến hôm nay nhìn thấy lại ngỡ xa tận chân trời, mắt tiểu thư không nhìn thấy, thứ gì cũng tự mình làm, sợ là sống không tốt đi.
“Tiểu thư thế nào rồi, nàng ở đâu?” Thúy Liễu mò đến lan can, hai tay túm chặt thanh gỗ hướng mặt ra ngoài trời tuyết, hận mắt mình không thể nhìn thấy được thân ảnh của Tiết Nhu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trên xe kéo, xa phu nhìn thấy đám người Chung Hạng Siêu cũng có xe ngựa nhưng lại không sử dụng toàn bộ đều ngồi hết lên xe của hắn thì sắc mặt có chút ngưng trọng. Chỉ thấy Hồng Diệp đưa một thỏi bạc cho hắn, bản thân hắn liền tự biết mà hành động.
Tiết Nhu đưa năm văn cho xa phu nói, “Làm phiền bá bá.”
Xe bò cũ kỹ bắt đầu chạy, đường đá lại không có nệm lót cũng chẳng có mui, xốc nảy vô cùng để mũi của Chung Hạng Siêu dâng lên một trận chua xót. Tay hắn vươn ra muốn nắm lấy đôi tay gầy gò đang bám chặt băng ghế để ngồi vững của Tiết Nhu nhưng lại cứng trên không trung.
Tiết Nhu đột nhiên lên tiếng nói với hắn, “Kỳ thực công tử mang ta đến xe là được rồi, nào cần thiết đi cùng như vậy.”
Chung Hạng Siêu lại viết lên mu bàn tay của nàng, ‘Giúp người giúp đến cùng, tuyệt không bỏ cô nương giữa đường như vậy.’
Đầu của Tiết Nhu dưới nón to của đấu bồng khẽ lắc, khẽ cười nói, “Ta đã thành gia, không phải cô nương nữa.”
Chung Hạng Siêu nghe lời này tim đột nhiên như ngừng đập, nàng gả cho người khác rồi? Người đó là ai, tướng mạo thế nào, đối xử với nàng ra sao? Hàng vạn câu hỏi bay vèo vèo trong óc của hắn, đến nỗi chiết phiến trên tay cũng rơi xuống sàn xe.
Điều Dong mím chặt môi giúp hắn nhặt lại, bản thân cũng thấy kinh hách với kết quả này. Thiếu gia tìm nàng bao lâu, đột nhiên có được một đáp án không ai hy vọng, bất quá đối với nàng mà nói, có lẽ là một kết quả tốt.
Mọi người nhìn ra được, cuộc sống của Tiết Nhu không quá tốt, thế nhưng trên gương mặt kia đã sớm không còn băng lãnh đề phòng như lúc ở kinh thành nữa. Đây cũng chứng tỏ, rời khỏi kinh thành, rời khỏi Chung Hạng Siêu chính là giải thoát cho nàng.
Tiết Nhu cứu vãng khí ngượng ngùng nơi này, nàng lấy bọc bánh mè nóng hổi ra đưa cho Chung Hạng Siêu, “Công tử dùng chút bánh mè đi, tuy đơn giản nhưng mùi vị không tệ đâu.”
Chung Hạng Siêu thu hồi tinh thần lấy một miếng xong lại bắt đầu nghĩ cách tiếp cận nàng, ‘Ta từ xa đến đây muốn lập nghiệp, thế nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, gia cảnh lại không xem như khá giả, chỉ có thể vô sỉ dựa vào chuyện giúp nàng vừa rồi, để nàng giúp ta một lần.’
Tiết Nhu có chút bất ngờ, đôi mi khẽ nhướng, “Ta tự lo cho bản thân còn chưa được làm sao giúp được ngươi a.”
‘Chỉ bằng cô nương là người nơi này liền là có thể.’ Chung Hạng Siêu lại viết lên mu bàn tay của nàng. Đôi mắt hắn như muốn xuyên thủng cái nón kia nhìn thấy gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong.
Không để nàng nói gì, hắn tiếp tục viết không ít thứ lên tay của nàng. Mọi chuyện hắn nói đều là kể về kế hoạch sắp tới của mình, nào là muốn mua một căn nhà nhỏ, để có thêm nhiều vốn kiếm chút hàng buôn bán ở huyện thành. Nào là có đọc qua chút sách, nhưng mắc bệnh không thể nói được nên chỉ có thể kiếm bạc bằng cách này.
Đến đầu thôn, Tiết Nhu dẫn đầu xuống xe bò, sau đó liền nói với Chung Hạng Siêu, “Nói vậy công tử chưa có nơi về sao?”
‘Đúng vậy.’ Chung Hạng Siêu không chút do dự tiếp tục nói dối. Hắn cảm thấy nàng nhìn không thấy đó là lợi thế của hắn, tuy nói nàng đã gả đi, nhưng không có nghĩa là hắn hết hy vọng.
“Vậy lúc nãy nên lưu lại huyện thành, nơi đó có khách điếm, chỗ chúng ta không có.” Tiết Nhu đến nơi đương nhiên là đuổi người rồi, nàng chẳng muốn giúp bất kỳ người nào nữa. Tuy nói người ta vừa giúp nàng, nàng cũng bồi hắn một đoạn