"Ai da , con gặp qua tam biểu ca, lại quên mất đại biểu ca của con hay sao?" Đại phu nhân vội vàng đẩy con trai của chính mình ra, nói: "Đứa nhỏ này chính là hay thẹn thùng, gặp người cũng không chủ động chào hỏi."
Tô Giáng Thần giương mắt, chỉ thấy vẻ mặt tái nhợt của đại biểu ca, nhớ tới kiếp trước, hắn qua đời sớm, trong lòng không khỏi có chút sầu não, trịnh trọng tiến lên hành lễ nói: "Gặp qua đại biểu ca."
"Biểu muội khách khí." Đại biểu ca cũng hoàn lễ, sau đó nói: "Sức khỏe của ta không tốt, biểu muội đến đây mấy ngày cũng chưa từng chiêu đãi thật tốt, thỉnh biểu muội lượng giải (*thông cảm)nhiều hơn."
Tô Giáng Thần hé miệng cười nói: "Vậy là biểu ca tiếp theo đây cần phải hảo hảo chiêu đãi Giáng Thần mới được."
"A, con khỉ nghịch ngợm này, lại được đà tiến tới rồi." Lời của lão thái thái , nhất thời làm ọi người trong phòng đều cười, Tô Giáng Thần quay đầu lại làm nũng nói: "Ngoại tổ mẫu, người đây là có các biểu ca liền không thương ta ."
"Ha ha." Lão thái thái vội ôm Tô Giáng Thần nói: "Con đây là oan uổng ta , trong phủ này, có người nào không biết là ta thương con nhất . Con hỏi nha hoàn này thử đi, lão thái thái ta có phải xem con như nhãn châu (*con ngươi , tròng đen ) mà yêu thương hay không ?"
"Lão thái thái, người thương biểu muội là đương nhiên , nhưng người cũng không thể vứt lại tôn nhi a." Tống Tử Tuấn cũng tiến lên nói: "Thiên vị cũng không thể thiên vị như vậy được ."
"Các người nhìn xem, đứa nào cũng giống như là hầu tinh ấy. Một bộ xương cốt già như ta đây, làm sao chịu nổi một đám hầu tinh nghịch ngợm cái ngươi dày vò chứ." Lão thái thái khuôn mặt tươi cười giống như hoa cúc.
"Nương, ngươi nhìn hai đứa nhỏ đứng ở một chỗ, thật đúng là một đôi bích nhân." Nhị phu nhân cười nói, sau đó quay đầu nói với Tống thị : "Cô nãi nãi, ngươi nói thử xem, hai đứa nhỏ này, có phải hay không trời sinh một cặp?"
Tống thị mân miệng, không nói, ngược lại đại phu nhân nói: "Nghe lời này . Cháu nó còn ở nơi này, ngươi đã bắt đầu lôi ra mấy chuyện không đâu, thật là không tốt."
Tô Giáng Thần giả vờ không hề nghe thấy, khẽ cúi đầu, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của nàng .
"Được ồi, hai đứa chúng nó chỉ mới là tiểu hài tử , cũng không chịu nổi, tự mình đi chơi đi ." Lão thái thái thấy đại phu nhân và nhị phu nhân lại bắt đầu đối chọi gay gắt, liền ấy đứa trẻ đi ra ngoài trước.
Tống Tử Tuấn lập tức nói với Tô Giáng Thần : "Biểu muội, ta biết một chỗ rất tốt, ta dẫn muội đi chơi."
Tô Giáng Thần ngược lại nhìn qua Tống Tử Huy, sau đó nói: "Đại biểu ca cũng đi sao?"
"Đi, cùng đi." Đại phu nhân tiếp lời nói, sau đó khẽ đẩy con trai của chính mình một cái, vừa cười với Tô Giáng Thần : "Hắn là đại biểu ca, nên chiếu cố hai đứa nhỏ các con ."
Tống Tử Huy nhìn ánh mắt" nhiệt tình" của mẫu thân, cũng không dám phản bác, đành phải dẫn theo Tống Tử Tuấn và Tô Giáng Thần lui xuống.
Vừa lui xuống ,mặt của lão thái thái liền hơi trầm xuống, nàng nói: "Việc hôn nhân , đều là lời của bà mai, mệnh của cha mẹ , phàm là người có mặt mũi, cũng sẽ không ở trước mặt đứa nhỏ , nói ra loại lời lỗ mãng này. Cái gì mà trời sinh một đôi, chẳng lẽ ngoại tôn nữ của ta xứng với Tuấn nhi, sẽ không xứng Huy nhi hay sao. Người biết chuyện, sẽ nói người làm mợ ngươi đây là ngắm đứa con dâu này, không biết chuyện , còn tưởng rằng người làm tổ mẫu ta đây bất công, chỉ thương tôn nhi nhị phòng, chứ không thương tôn nhi đại phòng . Ta hôm nay cũng nói rõ, ngày sau mặc kệ là ai kết thân với ngoại tôn nữ của ta, ta đều đối xử bình đẳng như nhau."
"Nương, chuyện này sự tình quan trọng đại, nữ nhi cũng không dám tự mình quyết định." Tống thị lúc này mới lên tiếng nói: "Lão gia là người đứng đầu một nhà, chuyện này , dù thế nào cũng phải hỏi qua ý lão gia mới phải."
"Được rồi, ngươi cũng đừng giả vờ trước mặt lão bà tử ta đây ." Lão thái thái nặng giọng nói: "Nó không lấy chồng Tống gia, ngươi ngày sau còn có thể đem nàng gả cho nhà nào? Chẳng lẽ còn có nơi so với Tống phủ còn tốt nơi hay sao? Đừng nói là chuyện này ta không thuận theo, cho dù ta là ta thuận theo ngươi, ngươi chẳng lẽ có thể bỏ được nữ nhi chính mình một tay nuôi lớn , đặt ở trước mắt người khác chịu ủy khuất sao? Con dâu ngàn