"Nhìn bộ dáng của ngươi hiện nay xem, trong nhà phàm là nha hoàn bà tử có chút mặt mũi đều ăn mặc có thể diện hơn so với ngươi. Ngươi ăn mặc thành cái bộ dáng này còn trở về làm cái gì?" Lão thái thái càng nhìn càng tức giận , "Có phải trông cậy vào lão thái thái ta đây lấy chút của lót quan tài còn lại ra cho ngươi chống đỡ thể diện?"
Lục cô nãi nãi nước mắt lạch bạch rơi xuống ,tiểu cô nương bên người thấy lão thái thái hung ác như thế, đã sớm trốn vào sau lưng mẫu thân . Tống thị nhìn thấy, đã sớm không đành lòng, liền mở miệng nói: "Nương, việc này cũng không thể trách lục muội. Nói đến cùng, lục muội dù sao cũng là con dâu nhà người ta, làm dâu có bao nhiêu khó khăn, nương người còn không rõ ràng lắm sao?"
Lão thái thái liếc mắt nhìn Tống thị một cái, sau đó lại quay đầu sang nhìn lục cô nãi nãi , sau đó nói: "Lúc trước đem ngươi gả đến Hà gia, đơn giản là vì thấy nhà bọn họ là danh môn vọng tộc, cô gia cũng là tài tử nổi danh, trông cậy vào tài cán của người vì vẻ vang nữ nhi của Tống gia , kiếm được một vị cáo mệnh trở về. Hiện tại thì sao, đừng nói là cái gì cáo mệnh, gia nghiệp to lớn như vậy phân xuống dưới, dựa vào cái gì ngươi chỉ được phân có một chút xíu như vậy? A, ngươi cũng nói cho ta nghe một chút đi xem nào."
Lục cô nãi nãi không dám tranh cãi, cúi đầu tùy ý lão thái thái mắng mỏ đến tối mặt tối mũi, đợi đến khi lão thái thái mắng cũng mắng xong, đại phu nhân liền ra mặt hoà giải nói:
"Lục cô nãi nãi vừa mới về nhà, trà này hãy còn nóng , vẫn chưa có ăn chút gì, lục cô nãi nãi, mau ngồi. A, nha đầu này thật đáng yêu, cực kỳ giống lục cô nãi nãi, đại cô nãi nãi, ngươi nói có đúng không ?"
Tống thị cũng phụ họa nói: "Quả thực là với lục muội giống như là từ một khuôn đúc ra , tướng mạo thật là tốt."
"Hừ, tướng mạo tốt thì có tác dụng gì." Lão thái thái lạnh lùng nói: "Sinh tốt, chẳng bằng gả tốt, lời này thật là chí lý."
Không khí thoáng chốc lại lạnh xuống, nhị phu nhân lấy khăn tay lau khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đại phu nhân, xem nàng ta giảng hòa như thế nào ?
Trong mắt đại phu nhân hiện lên một tia bất ngờ, nhưng không có lên tiếng nữa, ngược lại là Tống thị nói: "Nương, người cũng đến giờ uống thuốc rồi, con cho nha hoàn đi bưng thuốc lại đây."
"Cũng là con có tâm ." Lão thái thái sắc mặt hoãn hoãn, nói: "Nhiều nữ nhân như vậy , cũng chỉ có con là tri kỷ."
Lục cô nãi nãi nghe vậy, cả người khẽ rung ,còn Tống thị cũng nhịn không được khẽ cứng người. Lời này, sao lại quen thuộc như thế , bất quá, đổi lại mười năm trước, nói về đối tượng lại bất đồng.
Đợi lão thái thái uống xong thuốc, nha hoàn liền bưng lên mấy món điểm tâm đặt ở trên mặt bàn , nữ nhi của lục cô nãi nãi nhìn chằm chằm mấy món điểm tâm trên bàn , trong mắt lộ ra một tia khát vọng, lặng lẽ kéo vạt áo của mẫu thân , ý bảo mẫu thân chính mình muốn ăn. Mà lục cô nãi nãi có lẽ là nhận thấy được tâm tư của nữ nhi , ôm nữ nhi càng chặt , tựa hồ không có chút gì ý tứ muốn đứng dậy đi lấy điểm tâm.
Ngược lại Tống thị thấy thế, cầm một khối điểm tâm tinh xảo đưa tới trước mặt tiểu cô nương nói: "Con ăn thử xem, đây chính là thứ biểu tỷ của con thích ăn nhất ."
"Còn không cám ơn di mẫu ( dì)?" Lục cô nãi nãi vội vàng tiếp nhận nói, nhét vào trong tay nữ nhi , sau đó giáo huấn nữ nhi.
"Cảm ơn dì." Tiểu cô nương cầm lấy khối điểm tâm, có điểm không biết làm sao.
Lão thái thái lúc này mới nhìn thẳng tiểu cô nương trước mắt , sau đó ngoắc nói: "Lại đây với ta."
Tiểu cô nương đối với việc lão thái thái vừa rồi tức giận có ấn tượng rất sâu, có chút khiếp đảm trốn vào trong lòng mẫu thân, lão thái thái thấy vậy, càng phát thêm xem thường cả nhà lục nữ nhi này , miệng lại nói: "Con chớ sợ, lại đây với ngoại tổ mẫu ."
Tiểu cô nương thật cẩn thận bước đến bên người lão thái thái , ánh mắt lại