Một câu "chủ tử chân chính " này, nhưng thật đã làm cho Tô Duệ và Tống thị sửng sốt, ở thời đại này, di nương chỉ là một nửa chủ tử, bán nô bán tỳ , thân phận thập phần thấp, để cho các nàng đi hỗ trợ lo liệu việc nhà, thật sự cũng có chút không thích hợp.
Tô Duệ ngồi vào một bên giường gấm , nói: "Phu nhân, xem ra là ta suy nghĩ không chu toàn , di nương dù sao cũng chỉ là di nương, đi theo nàng ra ngoài phụ giúp, xác thực không được thể diện cho lắm."
"Nữ nhi tuổi còn nhỏ, tự nhiên không biết lợi hại trong đó." Tống thị biết, Tô Duệ là bị người dụ hoặc mới có thể nghĩ đến việc tước giảm quyền lợi của nàng, một khi chưa tóm được kẻ này , nàng quyết sẽ không để cho Tô Duệ lùi bước , "Thiếp nghĩ , chuyện xuất đầu lộ diện không thích hợp di nương ra tay quan tâm, cùng quản sự thương nghị cửa hàng thôn trang bên ngoài cũng không thích hợp di nương đến làm, nhưng thật ra ở trong phủ, giúp đỡ quản lý đám hạ nhân, cũng không cần đắn đo quá nhiều." Nhân cơ hội này, nhìn rõ trong phủ ai là tường thủ thảo(*), nhìn rõ ai là kẻ tiểu nhân chân chính, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng không ngại loại trừ .
(*): chỉ người không có chủ kiến , thuận theo chiều gió .
"Vậy Giáng Thần thì sao." Tô Giáng Thần lại chạy đến trước mặt Tô Duệ nói: "Có công tác gì tốt, phụ thân cứ việc phân phó."
Lời nói này dẫn tới Tô Duệ cười ha ha, còn Tống thị thì vừa tức lại không biết như thế nào cho phải, đứa nhỏ này hôm nay thật sự là tận sức cùng nàng hát sai nhịp.
"Nữ nhi đã muốn giúp một tay, vậy thì phu nhân cũng suy nghĩ xem, có công tác gì để con nó vừa làm được lại vừa không dễ dàng có sai sót ?" Tô Duệ nhìn hai má của nữ nhi, trong mắt tràn ngập từ ái."Nữ nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng là chủ tử trong phủ , việc này nói ra ngoài, cũng không sợ người ta bàn tán gì, không chừng còn có người khen môn phong của Tô gia hảo."
"Lão gia và nữ nhi, thật đúng