Tô Duệ nhìn nữ nhi ở bên cạnh, cũng không nói gì thêm, ám thị nói : "Mấy ngày nay, ta có chút thời gian rảnh rỗi, nàng hãy đem những việc trên tay nếu có thể sớm ngày xử trí , liền sớm ngày xử trí, nếu như không thể, an bài một người thoả đáng là được rồi." Ngừng một lát, Tô Duệ lại nói: "Tâm tư của nàng cũng không nên lúc nào cũng đặt ở vấn đề này, con nối dõi mới là đại sự hàng đầu. Về phần những người bên cạnh,những chuyện xung quanh, nàng cũng đừng để ở trong lòng. Nàng đường đường là phu nhân, chẳng lẽ trong phủ này còn có người có thể hơn nàng sao, nữ nhi cũng tốt, con trai sau này cũng tốt, từ trong bụng nàng đi ra, thân phận này, chính là tôn quý . Cùng với những thứ thượng vàng hạ cám hao phí tâm tư , không bằng hảo hảo đem tâm tư đặt vào đây. Ta nghe một tăng nhân vân du nói, phụ cận có một ngôi miếu, cầu tử rất linh nghiệm, có thời gian, nàng mang theo nữ nhi đi đến đó bái lạy cầu tử ."
Tống thị cũng gật đầu phụ họa, hai vợ chồng ở một bên bắt đầu nói đến việc nhà, Tô Giáng Thần nghe hiểu được, lại không muốn phá vỡ cuộc tương hội khó có được như vậy của cha mẹ, chỉ có thể leo lên giường, ngã vào trong lòng mẫu thân đánh một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, Tô Giáng Thần vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Hổ Phách và Phỉ Thúy đứng ở bên giường, nhìn thấy hai nha hoàn này, Tô Giáng Thần trong lòng một chút cũng không kinh ngạc, đối với sự hiểu biết của nàng về Tống thị , nàng cũng sớm đoán được hai cái nha hoàn này sớm muộn cũng sẽ được đón sang đây . Chỉ là, nàng lần này ở chỗ này bao lâu?
Đánh giá vẻ mặt hưng phấn của Phỉ Thúy , thờ ơ của Hổ Phách, khóe miệng Tô Giáng Thần khẽ câu lên : "Phỉ Thúy, ngươi có đem đồ thêu của ta mang lại đây không?"
Trùng sinh kiếp này, Tô Giáng Thần hạ quyết tâm khổ công luyện tập , nàng nghĩ , nếu như lại không may, lại gặp phải Triệu Uyển Uyển, lại thua ở trong tay nàng ta, chỉ cần nàng có một hai cái bản lĩnh có thể nuôi sống chính minh, cũng không sợ sẽ bị đông chết hoặc là đói chết