Tô Duệ vỗ về thê tử nói: "Ngươi thật là hồ đồ, có ta ở đây, tiểu nhân bỉ ổi nếu như dám đụng mẫu tử nàng một sợi lông, ta đầu tiên sẽ là người không tha cho hắn. Nữ nhi là chí thân cốt nhục của ta, ta làm sao có thể để kẻ nào hại nàng. Nàng yên tâm đi, việc này, dù thế nào cũng sẽ tra ra manh mối. Ta chắc chắn sẽ trả lại ẫu tử các nàng mẫu tử một cái công đạo."
Tống thị cúi đầu, khàn khàn nói: "Tạ ơn lão gia làm chủ ẫu tử chúng ta ."
--
"A, rắn, rắn thật lớn." Thanh âm bén nhọn của Tô Giáng Thần nháy mắt cắt qua thời khắc yên tĩnh này, Tống thị và Tô Duệ nghe được thanh âm liền bước nhanh đến bên giường nữ nhi .
Hai người đi vào, chỉ thấy Tô Giáng Thần đang không ngừng vung cánh tay , miệng không ngừng nói: "Tránh ra, tránh ra, không cần cắn ta, phụ thân, mẫu thân, các người ở nơi nào, thật đáng sợ! Thật đáng sợ!"
Tô Duệ nhìn thấy bộ dáng này của nữ nhi, trong lòng đau xót, vội vàng ôm lấy nữ nhi, dỗ dành nói: "Nữ nhi đừng sợ, phụ thân và mẫu thân đều ở đây, nữ nhi đừng sợ." Nói xong, còn không ngừng vỗ sau lưng nàng, ý đồ trấn an cảm xúc bất an của nữ nhi.
Tô Giáng Thần từ trong giấc mơ bừng tỉnh, nhìn thấy Tô Duệ, nước mắt lập tức tuôn chảy, run rẩy thanh âm nói: "Một con rắn thật là lớn, thật là đáng sợ! Nó quấn lấy con, còn nói muốn cắn chết ta, thật đáng sợ!"
Tô Duệ vuốt ve hai má nữ nhi nói: "Nữ nhi đừng sợ,phụ thân ở trong này, con hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy, liền sẽ không có chuyện gì ."
"Thật sự?" Tô Giáng Thần có điểm không tin, khuôn mặt mang theo nước mắt thoạt nhìn hết sức mảnh mai, nàng nói: "Con nghe người ta nói, con rắn nhỏ sau khi chết , có thể biến thành ác linh, sẽ bò đến tìm người hại chết nó , có phải hay không?"
"Nữ nhi con đang nói điều ngốc nghếch gì vậy." Tống thị ở bên tiếp lời nói: "Đây đều là do đám hạ nhân bịa chuyện , làm sao tin được. Nữ nhi, con hôm nay bị kinh hách, nên mới mơ thấy ác mộng, đừng để chính mình lại dọa chính mình ."
Tô Giáng Thần vội ôm chặt cánh tay Tô Duệ nói: "Phụ thân, con sợ, con cứ nghĩ, con cứ nghĩ