Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Giáng Thần mở mắt, nhìn cha mẹ đang ở bên cạnh , miệng nàng không tự chủ được lộ ra một chút ý cười, nhẹ nhàng bò xuống giường, Tô Giáng Thần vụng trộm đi ra gian ngoài. Ở ngoài phòng Tống thị trực đêm chính là Bích Thủy, Bích Thủy vừa nghe được thanh âm có người đi lại , lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy là Tô Giáng Thần, vội vàng rón ra rón rén đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, là muốn uống nước sao?"
Tô Giáng Thần nhìn Bích Thủy trước mắt , giơ một ngón tay chặn miệng, Bích Thủy vội vàng cúi hạ thân mình nghe Tô Giáng Thần nói chuyện.
"Nữ nhi? !" Tiếng của Tống thị đánh gãy Tô Giáng Thần và Bích Thủy, Bích Thủy lập tức nói: "Phu nhân, tiểu thư khát nước, hướng nô tỳ muốn một chén nước uống."
Tống thị và Tô Duệ đều xuống giường, nhìn Tô Giáng Thần đứng ở gian ngoài , trên người chỉ mặc một kiện áo đơn bạc , không khỏi oán trách nói: "Con cũng thật là, muốn uống nước, kêu một tiếng là được. Con xem con, thân mình như vậy đơn bạc, còn đi lại chung quanh ?"
Tô Duệ mở to ánh mắt mơ màng, giọng điệu không rõ nói: "Ai, bất quá chỉ ở trong phòng đi lại vài cái, cũng không có chuyện gì đáng ngại." Nói xong, Tô Duệ quay đầu hướng nội thất đi vào,còn Bích Thủy bưng một chén nước đến trước mặt Tô Giáng Thần nói: "Tiểu thư uống nước."
"Ân." Tô Giáng Thần ngoan ngoãn uống nước, nhưng không hề lưu ý đến sắc mặt của Tống thị .
--- ------ ------ -------
Trong đại sảnh, Tô Duệ và Tống thị ngồi ở ghế trên, mà năm di nương khác cũng ấn thứ tự ngồi xuống, Tống thị nhấp một ngụm trà, không mở miệng nói chuyện, cũng đối với ánh mắt của trượng phu giả vờ như nhìn không thấy. Trải qua buổi sáng một màn này , Tống thị trong lòng nhận định Tô Duệ muốn áp chế chuyện này, trong lòng không khỏi lạnh vài phần.
Tô Duệ khụ khụ vài tiếng, sau đó nói: "Đem kia mấy nha hoàn kia dẫn tới."
Tiếng nói vừa dứt, vài bà tử đã đem mấy nha hoàn vừa lôi lại kéo đến trước mặt Tô Duệ , Tô Duệ khẽ nhíu lại ánh mắt, mấy cái