Tống thị không tin , nàng nói: "Nếu như đến lúc đó, nàng ta có chuyện gì, lão gia chẳng phải sẽ oán ta?"
"Phu nhân, sự sắc bén của Lục di nương quá lộ rồi . Nàng đã không còn là cái gai trong mắt của một mình phu nhân , cũng là cái gai trong mắt của những người khác . Những di nương trong phủ này, cũng không chỉ nàng một người, còn có năm người, lại thêm ả Phỉ Thúy tân sủng kia. Trong phủ này có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, liền có bao nhiêu người ngóng trông nàng ta gặp chuyện không may. Mấu chốt là, lẽ ra phu nhân nên tránh những nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng nô tỳ nói một câu bất kính , Lục di nương này nếu như không có chuyện thì tốt rồi, nếu như thực có chuyện gì, cho dù không có quan hệ đến phu nhân , lão gia cũng sẽ cho rằng là phu nhân hạ thủ, bởi vì phu nhân cư nhiên không truy cứu chuyện tình hôm nay, ở trong lòng lão gia, chỉ sợ cho rằng phu nhân đáy lòng chôn xuống oán hận." Từ ma ma ánh mắt càng thêm sáng ngời, "Đến lúc đó, phu nhân có miệng cũng nói không rõ."
Tống thị cả người chấn động, nàng vẫn muốn tránh xa Lục di nương, không nghĩ chọc đến nàng ta , phạm vào kiêng kị của Tô Duệ , lại không biết rằng chính mình đã tránh né, cũng sẽ tạo thành biểu hiện giả vờ để che dấu đi sự oan hận của nàng , thậm chí...
"Ma ma nhắc nhở rất đúng." Tống thị cảm kích vô cùng nói: "Kia kế tiếp..."
"Phu nhân, xử trí như thế nào , lão gia có quyết đoán của chính người." Ánh mắt của Từ ma ma vẫn trong vắt như nước, "Phu nhân chỉ cần đứng đúng ở vị trí của chính mình, lão gia trong lòng cũng còn có tính toán. Còn vị Lục di nương kia, nếu như thông minh sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp làm cho chính mình thoát khỏi, nếu như là một kẻ không biết thời thế , khóc lóc đại náo, chẳng những sẽ làm cho lão gia phiền chán, cũng dễ dàng gây tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng ."
Tống thị hoàn toàn hiểu được , đây là một liên hoàn kế, chẳng những có thể phản công Lục di nương, mà còn có thể hoàn toàn giữ được lòng tin của Tô Duệ, khiến cho hắn cảm thấy