Dọc theo đường đi, ánh trăng mông lung , Tống thị cảm thấy sắc mặt trượng phu cực kém, không hề có sự vui mừng vì sắp có con nối dòng , ngược lại có điểm âm trầm.
Đến Tây Khóa viện, tiếng kêu thảm thiết của Lục di nương một tiếng cao hơn một tiếng, nghe thấy làm cho người ta tim đập loạn nhịp, liền đến Tống thị vốn là người đã từng sinh dưỡng qua cũng cảm thấy thanh âm này thật ghê người.
Tô Duệ từ đầu đến cuối vẫn mím môi, trong mắt lộ vẻ không vui.
Cái thai này của Lục di nương , thẳng đến buổi trưa ngày thứ hai mới sinh xong, nghe được tiếng khóc oa oa trong phòng , Tống thị vui vẻ, nói: "Chúc mừng lão gia."
Tô Duệ chỉ liếc mắt nhìn Tống thị một cái, sau đó nói: "Phái người đi hỏi một chút."
Tống thị đang muốn phái nhân đi vào, Tống ma ma ôm đứa nhỏ đi ra, nói với Tô Duệ: "Lão gia, là một thiên kim. Lục di nương nàng..."
Tô Duệ xem qua đứa nhỏ, liền khẽ nhắm mắt nói: "Đứa nhỏ được sinh hạ là tốt rồi, phu nhân cũng đã mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Tống thị kinh ngạc, không dám hỏi nhiều, lập tức được nha hoàn dìu đi. Tống thị vừa lý khai, Tống ma ma ôm đứa nhỏ quỳ xuống nói: "Lão gia, di nương là nhất thời hồ đồ mới nói lỡ lời, tiểu thư thật sự là cốt nhục của lão gia , lão gia nếu như không tin, có thể nhìn kĩ xem,cặp lông mày này, đôi mắt này, có chỗ nào không phải cực kỳ giống lão gia."
Tô Duệ chán ghét nhìn đứa nhỏ một cái, sau đó nói: "Đủ rồi, chủ tớ hai người các ngươi lừa bịp ta lâu ngày, ngươi nghĩ rằng ta còn tin vào lời nói của các ngươi sao. Nói cái gì mà thiên kim xuất thân từ đại hộ nhân gia, bất quá chỉ là một thứ nữ của một gia đình sa cơ thất thế , còn nữa, đứa nhỏ này, rõ ràng chín tháng còn không đến, bây giờ đã ra đời , ngươi nói, ta dựa vào cái gì tin vào lời nói của các ngươi ?"
"Lão gia..." Tống mẹ nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nàng đã trông tiểu thư từ nhỏ đến lớn ,lúc nay đã phải âm dương cách xa , còn vị lão gia trước mắt này, rõ ràng không tin cốt nhục của tiểu thư