Tống thị ánh mắt chợt lóe, Lục di nương mạc danh kỳ diệu chết đi , đứa nhỏ cũng mạc danh kỳ diệu được đưa đến trong tay chính mình , này rốt cuộc là muốn làm gì?
Tô Duệ nhìn Tống thị giật mình , thở dài nói: "Bất quá là một thứ nữ, ngày sau ột phần đồ cưới là xong, nàng không cần lo lắng."
Nghe lời này, rõ ràng là không muốn nhận đứa nhỏ này dưới danh nghĩa của chính mình, Tống thị không tự chủ được ôm chặt đứa nhỏ, xem ra, Lục di nương trước khi chết, nhất định đã nói gì đó không nên nói , liền đến sau khi nàng đã chết, lão gia cũng không thể nguôi giận, nhìn đứa nhỏ trong lòng , tâm của Tống thị không khỏi mềm đi , trước kia đủ loại lo lắng cùng tính kế, giờ khắc này đều đã tan thành mây khói. Lục di nương đã chết, giữa các nàng cũng không có nhiều cừu hận, nào có cái gì không thể hóa giải ? Về phần đứa nhỏ này, chỉ cần không phải là nam hài, có nhận vào dưới danh nghĩa hay không , cũng có quan hệ gì đâu? Lại nhìn Tô Duệ , phát hiện sắc mặt hắn rất khó coi, Tống thị dần dần có điểm hiểu được sao lại thế này . Chuyện này, nàng cũng có âm thầm trợ giúp qua, chính là chưa từng nghĩ qua, cư nhiên thành công như thế , chẳng những ly gián được Lục di nương, thậm chí liền đến đứa nhỏ... Cũng không biết vì sao, Tống thị ngược lại có một tia lo lắng, cái chết của Lục di nương, thật là ngoài ý muốn sao? Nếu như nàng lúc ấy không có nghe theo lời của Từ ma ma , mà đem chuyện tổ yến đẩy cho nha hoàn trong viện , như vậy, giờ phút này cái chết của Lục di nương , chẳng phải sẽ tính lên đầu nàng ?
Tiễn bước Tô Duệ, Tống thị thấp thỏm lo âu, đợi Ninh ma ma trở lại, liền lôi kéo Ninh ma ma đến phòng.
"Ma ma, Lục di nương kia là xảy ra chuyện gì ?" Tống thị vội vàng hỏi.
Ninh ma ma đầu tiên là đi đến trước cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài , sau đó lại khép lại cửa phòng, cùng Tống thị đi tới hướng cánh cửa ngăn bên